Khuyến khích nghe bản cover "Meet Him Among Them" của Kim Ryeowook trong khi đọc.
________________________
Giữa biển người mênh mông, anh được gặp em
Như một giấc mơ vậy
Và tình yêu vô ngần mà em dành cho anh
Chính là phép màu đối với anh________________________
Donghyuck mò trong mấy túi quần tìm chìa khóa phòng, tới lúc moi ra được thì cả chùm chìa khóa rớt thẳng xuống đất. Cậu khom cái lưng nhức bưng bưng xuống định nhặt lên thì có bàn tay thò tới. Mấy ngón tay cứng cáp nhặt chùm chìa khóa lên, lòng bàn tay dày rộng xòe ra, cái mớ chìa khóa lổm cổm lọt thỏm trong đó, và nếu là trong tay cậu thì dĩ nhiên cầm chả có gọn được vậy đâu. Vươn tay lấy cái chùm chìa khóa, chưa kịp mở miệng cám ơn thì người ta quay lưng đi mất tiêu.
Cậu tra chìa vào ổ khóa, nhanh chóng liếc lên nhìn theo cái bóng lưng cao gầy đang khuất dần về phía cầu thang chung cư. Dòm mỗi cái dáng thôi thì Donghyuck cá là cái anh ấy có nhiều cô theo lắm đây.
Không biết có thích con trai không nhỉ?
-----
Donghyuck thấy cái anh trai chìa khóa hôm ấy ở lớp tiếng anh chuyên ngành. Cậu cứ nhìn người ta mãi, quả thực là cái dáng cao gầy ấy chẳng lẫn vào đâu được. Với phần vì giờ biết người ta cũng đẹp trai quá nên ấn tượng tốt lại càng tốt thêm. Nhưng mà ngồi sát cái loa như thế không sợ điếc hay sao.
Cái anh trai Mark ấy, trong lớp ai cũng ghét, chả hiểu sao. Mà đó là Donghyuck nghe Jaemin nói thế. Người ta lớn hơn lũ tụi nó một tuổi, nhưng do hồi nhỏ chơi ngu (??) nằm viện gần một năm nên học trễ, khiến xui sao học chung với Donghyuck. Người thì cao ráo đẹp mã, nhưng tánh tình thì rặt một cục thúi. Trong giờ học chả bao giờ giáo viên gọi mà thèm trả lời, riết rồi ai ai đều nói tên ấy là dân anh chị đó, dám đối chọi với mụ giám thị luôn cơ mà. Donghyuck lại thấy anh trai ấy chẳng có chút gì là dân anh chị. Dân anh chị thì phải xỏ khuyên, xăm mình, đầu tóc cạo trọc hay gì đó, còn Mark đâu có như vậy,... phải không?
Donghyuck chả thân với ai trong lớp, còn nếu xét về diện tiếp xúc nhiều nhất thì hẳn là Jaemin. Thằng đấy miệng cứ như vẹt phải ớt, nói liên hồi đến mức Donghyuck nghĩ có khi nào nó im rồi là trái đất này cũng lặng theo nó luôn hay không, vì hình như mỗi khi đi học thì âm thanh xung quanh cậu chỉ toàn là giọng nó. Thế nhưng nó tốt tánh, và nó cũng là số ít người chịu tiếp xúc một chiều với Mark, tức là nó chủ động nói còn Mark thì chủ động không quan tâm. Donghyuck khá là thích thằng dở Jaemin ấy, đi chung với nó khá là vui và cũng được thân thiết với Mark hơn nữa. Thành ra cứ có Mark là có Jaemin kèm theo Donghyuck, riết rồi ai cũng nghĩ ba đứa chơi thân với nhau, đâu ai biết rằng thực ra là Mark bơ hai đứa kia, Jaemin thì do thích chọc ghẹo thằng bán bơ còn Donghyuck đơn giản chỉ là ham vui.
Có một hôm Mark vào học trễ, chỗ ngồi bàn đầu anh hay ngồi nay bị chiếm nên anh phải ngồi xuống bàn Donghyuck, là chỗ còn trống gần bục giảng nhất. Donghyuck vui vẻ nhích vào bên trong nhường chỗ cho Mark, cậu còn ra vẻ quan tâm hỏi han liệu anh ấy có cần chép lại bài học nãy giờ không nữa, vậy mà người ta lắc đầu. Cậu chép miệng, nghĩ bụng muốn trả ơn vụ lượm giúp chìa khóa mà cũng khó, người đâu kì cục. Khoảng độ mười phút sau, Donghyuck để ý thấy Mark khó khăn trong việc ghi chép vì hầu như anh không chép được những gì thầy giảng, cậu nghĩ có lẽ do viết bài chậm, thêm nữa là thầy giảng nhanh đến cậu ghi còn không kịp.
BẠN ĐANG ĐỌC
MarkHyuck | Words
Fanfictiondành cho MarkHyuck 그렇게 대단한 운명까진 바란적 없다 생각했는데 그대 하나 떠나간 내 하룬 이제 운명이 아님 채울 수 없소