Chương 1.1

22.7K 257 1
                                    



6:30 sáng.

Nằm giữa núi Dương Minh rộng rãi là một căn biệt thự ngói xanh tường trắng, tràn ngập phong cách Châu Âu. Căn biệt thự cao cấp đã thức tỉnh.

Bên trong, người giúp việc bận rộn qua lại như con thoi, phụ trách chuẩn bị bữa sáng cho chủ nhân.

Động tác của mọi người rất nhanh lẹ, linh hoạt giống như chú mèo tao nhã, tuyệt đối không quấy rầy đến chủ nhân nghỉ ngơi.

7:30, bản nhạc âm hưởng trong phòng sinh hoạt chung đúng giờ bật lên, nhạc sĩ Italy hòa tấu bài "Mùa xuân" một trong các bản nhạc bốn mùa được hòa tấu bằng đàn violon. Mang theo hơi thở ấm áp, phong thái trăm hoa đua nở, lộ ra khí se lạnh của mùa xuân, cũng đánh thức chủ nhân đang ngủ say trong biệt thự.

Nữ quản gia đồng thời bước lên cầu thang, đi đến trước cửa một căn phòng trên lầu hai, nhẹ nhàng gõ cửa, giọng nói trầm ổn dễ nghe gọi: "Thiếu gia, nên rời giường rồi."

Chờ đợi một lát, trong phòng vẫn im ắng, không có ai đáp lại tiếng gọi của bà.

Bà nghĩ, thiếu gia vừa mới trở về nước, chỉ sợ là bị lệch múi giờ vẫn chưa điều chỉnh lại, giờ phút này còn đang ngủ nướng.

Tính nhẫn nại của nữ quản gia vô cùng tốt, lại gọi vài tiếng, vẫn không có người trả lời bà.

Bà sinh lòng hoài nghi, lại gọi vài tiếng với tấm ván cửa lạnh ngắc, "Thiếu gia, đã dậy chưa? Nếu còn chưa dậy tôi sẽ lấy chìa khóa mở cửa phòng đi vào đó?!"

Đợi mấy giây, bên trong vẫn —— im ắng.

Nữ quản gia nhíu mày, vặn khóa cửa, ngoài ý muốn lại phát hiện cửa không khóa.

Thiếu gia luôn luôn chú trọng về vấn đề riêng tư, chỉ cần cậu ở trong phòng tuyệt đối sẽ khóa cửa. Giống như hiện tại, ngủ lại không khóa cửa, thật sự là rất hiếm thấy.

Đẩy cửa vào, nữ quản gia tức thì nhìn thấy màn che cửa sổ bị gió thổi, nhẹ nhàng tung bay trong gió.

"Lại không đóng cửa sổ mà ngủ!" Nữ quản gia quở trách nhẹ, giọng mang theo cưng chiều "Như vậy sẽ cảm lạnh."

Bà đi qua đóng cửa sổ lại, quay đầu đối mặt chiếc giường lớn rộng rãi, mới phát hiện ga giường hỗn độn thế nhưng lại không thấy bóng dáng thiếu gia.

"Thiếu gia?" Bà đi tới phòng tắm, phòng thay quần áo cùng phòng sách, đều không nhìn thấy người.

Bà lo lắng tìm kiếm khắp nơi, không ngừng gọi "thiếu gia", cũng phân phó người làm khác cùng đi tìm, cho đến khi lão gia cùng lão phu nhân xuống lầu dùng bữa sáng vẫn không tìm thấy bóng dáng của thiếu gia.

"Thiếu gia không thấy nữa!" Nữ quản gia xanh mặt báo cáo tin tức lại với lão gia cùng lão phu nhân vừa tỉnh ngủ.

Lão gia cùng lão phu nhân hai mặt nhìn nhau "Không thấy?"

Một người làm nữ vội vã từ ngoài phòng chạy vào.

"Lão gia, phu nhân, chào buổi sáng. Tôi ở trong gara nhìn thấy chữ viết thiếu gia lưu lại trên tường."

"Nó viết cái gì?" Phu nhân vội hỏi.

"Thiếu gia nói cậu ấy muốn ra ngoài hít thở không khí, không cần tìm cậu ấy."

"Vậy nó có nói lúc nào trở lại hay không?" Lão gia híp mắt lộ ra lo lắng cùng hờn giận.

Đứa nhỏ này, cũng đã là người trưởng thành hai mươi bốn tuổi rồi, còn tuỳ hứng như thế!

Người làm nữ lắc đầu một cái, "Thiếu gia không nói, cậu ấy chỉ viết hai câu này."

"Khốn kiếp!" Lão gia tức giận gầm nhẹ, "Đi gọi người tìm nó trở lại!"

Hai tuần lễ sau chính là buổi biểu diễn độc tấu, làm sao thằng nhóc này lại có thể xem thường như vậy?

Uông lão gia giận đến chân mày xoắn lại thật chặt.

"Tôi nghĩ con nó chỉ là muốn ra ngoài giải sầu một chút, qua hai ngày sẽ trở lại thôi." Uông phu nhân trấn an.

"Tốt nhất là như thế!" Uông lão gia vẫn có vẻ giận không kềm được, "Quản gia, bà nhanh đi tìm người tìm thiếu gia trở về!"

"Vâng."

Nữ quản gia lĩnh mệnh, lập tức đi nhanh ra khỏi phòng ăn.

Trong biệt thự nhà họ Uông, bước đi luôn luôn nhẹ nhàng chậm chạp, lúc này toàn bộ công việc lu bù lên rồi......

******

Sáng sớm 7:30 mỗi ngày, Tần Hàm đều tỉnh lại trong tiếng nhạc tràn ngập hơi thở mùa xuân.

"A a. . . . . . Ừ...... Bảo bối, em thật giỏi. . . . . ."

"Bảo bối, em càng nóng .... càng yêu thích anh như vậy sao?"

"Thích. . . . . . Lại dùng sức một chút. . . . . . A a. . . . . . Thật thoải mái. . . . . . A a a a. . . . . ."

Trời ạ! Lại tới!

Tần Hàm kéo cao chăn che đầu lại, vẫn không ngăn cản được tiếng rên rỉ xuyên tường mà đến.

Đều là do cô tham tiện nghi, vừa nghe đến căn phòng bình thường một tháng tiền nhà không đến một vạn đồng liền vui vẻ không có điều tra cẩn thận trước, liền vội vàng thuê. Tối hôm đó chuyển vào cô mới biết chỗ tiện nghi như thế không phải là không có nguyên nhân.

Khó trách bạn tốt của cô bình thường luôn giễu cợt cô, chỉ cần kẻ trộm cấp ngoan ngoãn liền biến thành chó con, đầu trống trơn, ngay cả một mảnh vải cũng không có.

Nói lảm nhảm thì nói lảm nhảm, nhưng khi Tần Hàm biết được hồ sơ của đôi không biết là người yêu hay vợ chồng ở cách vách, sớm tối gì cũng làm chuyện đó. Vẻ mặt Biên Phiếm hưng phấn chạy đến ổ của cô ở mấy ngày, thẳng đến khi phía dưới mí mắt xuất hiện quần thăm, mới lưu luyến không rời mà về nhà.

"Tớ xem cậu tốt nhất nên đổi nghề viết tiểu thuyết tình sắc đi, mỗi ngày đều có ý tưởng để viết, không sợ thiếu hụt lương thực." Lúc đó, trong nhà Tần Hàm, Biên Phiếm cùng nhau "thưởng thức tiếng nhạc" đề nghị.

Tần Hàm bị dọa sợ tới mức dùng sức lắc đầu.

Sao cô có thể viết ra loại tiểu thuyết tình sắc ấy được? Ngay cả con mèo động dục cách vách suốt ngày kêu loạn, cô nghe được cặp tình nhân kia suốt ngày ưm ừ a a, kịch tính trong đó dù cô có tưởng tượng thế nào cũng không thể liên kết được.

Ai kêu tính tình cô đơn thuần, hoàn cảnh kết giao bạn bè cũng đơn thuần, không quen bạn trai, ngay cả công việc cũng là họa sĩ vẽ tranh hoạt hình chứ?

Muốn Tần Hàm cô viết loại tiểu thuyết hương diễm đó, so với bắt chó leo cây còn khó hơn.

Tiếng rên rỉ của đôi nam nữ cách vách càng lúc càng kịch liệt, Tần Hàm nghe thấy liền mặt đỏ tai hồng, không biết nên làm thế nào cho phải.

Trái tim của cô đập thật nhanh, gò má nóng lên, nhịn không được tự hỏi, mỗi ngày "ưm ừ a a" như vậy, thật sự rất thoải mái vui vẻ sao?

Bằng không sao bọn họ có thể làm không biết mệt như vậy?

Mỗi ngày bọn họ đều vận động như vậy, ít nhất là nửa tiếng. Nếu là cô, nửa tiếng này cô tình nguyện ôm chăn bông ngủ, cũng không cần "ưm ừ a a".

Tần Hàm khẽ thở dài. Con sâu buồn ngủ của cô đã bị cưỡng chế rời đi, gọi cũng gọi không trở lại, vẫn là ngoan ngoãn rời giường thôi.

Tần Hàm đẩy chăn ngồi dậy, bước chân suy sụp tinh thần dẫm xuống tiến về phía phòng tắm.

Chuyển vào căn phòng này đã một tháng, Tần Hàm không có một ngày ngủ no.

Mặc kệ buổi sáng cô rời giường lúc mấy giờ, luôn kéo dài tới tận hai giờ sáng mới có thể ngủ, giống như đây là thói quen trời sinh của cô. Nếu như lên giường trước thời gian, nhất định sẽ giật mình tỉnh lại trong cơn ác mộng, mà thời gian tỉnh giấc vừa khéo đúng hai giờ sáng.

Mấy lần đi ngủ sớm đều không có kết quả, Tần Hàm buông tha cho ý tưởng khỏe mạnh ngủ sớm dậy sớm, thi hành chế độ ngủ trễ dậy trễ, ngủ đủ tám tiếng, mười giờ mới rời giường.

Nhưng âm thanh hai người ở cách vách còn muốn đúng hơn so với đồng hồ báo thức, làm cho cô không thể nào không lên tinh thần tỉnh ngủ.

Tần Hàm từng đầy cõi lòng mong đợi thời điểm "bạn tốt" của nữ chính cách vách đến, bọn họ hẳn sẽ nghỉ ngơi. Nhưng bất ngờ chính là, dù cho thời điểm "bạn tốt" đến, cách vách vẫn hưng trí dạt dào, chỉ là dời trận địa đến phòng tắm mà thôi.....

Vì sao cô lại biết?

Bởi vì chỉ cần thời gian vừa đến, tiếng nước chảy sẽ ào ào xen lẫn cùng tiếng rên rỉ cùng nhau truyền đến, không để cho cô có một ngày yên giấc.

Đứng trước bồn rửa mặt, Tần Hàm nhìn bản thân ngơ ngác còn buồn ngủ trong gương. Lúc này, lời nói dâm đãng xấu xa của con mèo đực cách vách lại truyền đến.

"Ngực của bảo bối thật là lớn, thật là mềm, kẹp anh thật là thoải mái..... A....a....."

Tần Hàm nhịn không được cúi đầu vừa xấu hổ vừa tò mò nhìn chằm chằm vào ngực bản thân, nghĩ thầm, chỗ này thật sự sẽ khiến cho đàn ông thoải mái sao?

Kẹp? Hai tay cô đẩy đẩy hai bầu vú tròn đầy đặn. Kẹp cái gì? Làm sao kẹp? Dùng hai tay kẹp sao?

"Hút nó ...... A a.... Là như vậy...... Xoa bóp nó..... A..... Tuyệt quá....."

Hút? Bóp? Tần Hàm giống như nhận được lời nói mê hoặc của đôi tình nhân cách vách. Cô giơ tay cách áo ngủ T-shirt, xoa nhẹ nụ hoa phía trên.

Một trận tê dại từ đỉnh nụ hoa truyền đến đầu ngón tay của cô, xuyên vào chỗ sâu trong ngực. Tần Hàm nhịn không được hé môi, nhắm hai mắt lại.

"Anh hút thật là mạnh.... Rất thích...." Tiếng kêu của con mèo cái quanh quẩn trong phòng tắm.

Xoa bóp như vậy thật sự rất thoải mái..... Tần Hàm thở ra một ngụm, mở to hai mắt bất ngờ nhìn thấy bản thân đang cầm lấy bộ ngực của mình, ngón tay đang xoa nắn nụ hoa phía trên, bộ dáng dâm đãng. Khuôn mặt lập tức giống như tôm luộc đỏ bừng, kích động buông tay, làm bộ như không có việc gì cầm lấy bàn chải đánh răng chuyên tâm đánh răng.

Cô sẽ bị ô nhiễm!

Biên Phiếm từng nói một ngày nào đó cô sẽ bị hàng xóm cách vách làm ô nhiễm không còn ngây thơ, sẽ không thể vẽ được những truyện tranh ngây thơ trong sáng.

Cô là sống trong nước bùn nhưng không ô nhiễm! Tần Hàm không phục hừ một tiếng.

Cô thề sẽ chống cự đôi mèo cách vách đến cùng!

Nhưng mà lúc Tần Hàm nhìn thấy bản thân trong gương, hai điểm đỏ hồng trên ngực lộ ra ngoài áo T-shirt, khí thế của cô lập tức giảm xuống một nửa.

"Tần Hàm ngu ngốc!" Cô dùng sức đánh tay của mình "Sao có thể bị đôi mèo cách vách đồng hóa như vậy!"

Mu bàn tay bị đánh đến đỏ rừng rực, Tần Hàm lại chuyển thành xoa nắn ngực, muốn đè xuống hai điểm đỏ hồng kia xuống.

Nhưng cô càng xoa, cảm xúc trong lòng bàn tay lại càng tăng mạnh. Thậm chí cô còn cảm giác được bụng dưới nhộn nhạo, giữa hai chân tràn ngập một ngọn lửa nóng......

Tần Hàm sợ hãi quá độ vội vàng buông tay, giống như chạy nạn vọt tới bồn tắm.

"Bình tĩnh một chút!" Cô hít sâu "Sắc tức thị không, không tức thị sắc....."

Cô niệm ít nhất mười phút, mới làm cho những cảm xúc rối loạn trong cơ thể bình ổn lại.

Tần Hàm thở phào nhẹ nhõm. Sau khi cô lên mạng đọc tin nhắn, tập thể dục buổi sáng, liền thay đồ đi ra ngoài mua bữa sáng.

ĂN SẠCH SÀNH SANH YÊU CHẾT EMNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ