Vi hành ký

502 64 7
                                    

Đêm điểm canh ba

Hoàng đế nhìn tướng quân đầy chiều mến " Cùng làm đi. Ta muốn. Ngay bây giờ "

Tướng quân mặt than lạnh giọng nhắc nhở " Bây giờ đêm đã muộn rồi..."

Hoàng đế nháy mắt cười " Loại chuyện này chẳng phải làm lúc đêm muộn là thích hợp nhất sao ?"

Tướng quân vẫn hết lòng khuyên ngăn " Bệ hạ, chuyện này không hợp lễ nghĩa "

Hoàng đế sát lại gần " Hửm ? Không hợp chỗ nào ? "

Tướng quân lãnh đạm " Chỗ nào cũng đều không thích hợp"

Hoàng đế khẽ nhíu mày " Dịch ái khanh ! Rút cục trẫm là Hoàng đế hay khanh là Hoàng đế đây ?"

Tướng quân bất đắc dĩ " Thần...tuân mệnh"

Nhân lúc đêm khuya thanh vắng, Vương đế thành công dụ dỗ Dịch đại tướng quân cùng nhau.......trèo tường vi hành

Sáng sớm, khách quán

Vương Tuấn Khải một tay chống má, bất động nhìn người vận thân bạch y, khí chất thanh tao nhã nhặn trước mặt, ánh mắt trong vô thức lại lạc vào hai cánh môi mỏng đang chậm rãi nhai đồ ăn của Dịch Dương Thiên Tỉ. Là bởi vì người kia đang ăn, cánh môi hồng không ngừng chuyển động, ngẫu nhiên còn có thể thấy thấp thoáng hàm răng trắng, chiếc lưỡi hồng, nhìn rất đẹp mắt. Càng ngắm Vương Tuấn Khải càng ngây ngẩn say mê. Ăn sáng cái gì ? Điểm tâm ra sao ? Hắn không còn quan tâm nữa. Trong đầu chỉ còn duy nhất một ý niệm xấu xa đó là...có thể...ăn...cắn...hôn lên bờ môi mềm mại mê người kia, hút hết mật ngọt trên cánh hoa đỏ hồng kiều diễm ấy...

Nắng sớm ở nơi đây thật tốt, chiếu lên gương mặt người kia lại càng thêm dịu dàng. Đôi mi dài mỏng nhẹ như mây, mắt hổ phách sáng trong như ngọc, sâu tựa thu thuỷ. Một cái chớp mắt cũng đủ câu hồn... Làn da kia không tính là trắng nhưng chất da lại đặc biệt tốt, vừa mềm mại lại mịn màng. Ngay cả vết sẹo nhỏ trên khuôn mặt cũng trở thành điểm quyến rũ trí mạng. Hắn thực sự cảm thấy....

" Ngài không cảm thấy đói à ? "

"..."

" Ở đây không có ai bón ngài đâu"

" Có ngươi mà"

" ...Vậy ngài muốn ăn gì ? "

" Ngươi "

"..."

Canh Ngọ – Tại cánh rừng

Dịch tướng quân sau khi giải quyết "chuyện đại sự" về liền hỏi " Bệ hạ ! Ngựa của thần đâu ? "

Vương đế nhún vai bình tĩnh đáp " Chạy rồi "

Dịch tướng quân khó tin chất vấn " Trong khi ngài vẫn còn ở đây ?"

Vương đế trợn tròn mắt " Việc ngựa chạy mất cùng ta còn ở đây có liên quan sao ? Ta cũng đâu phải là nó, làm sao mà quản được"

Dịch tướng quân "..."

Vương đế nhẹ giọng an ủi " Nếu là ta, tuyệt đối sẽ không bao giờ tự động rời xa ngươi đâu"

[ Đoản] [ Khải Thiên ] Vi hành kíWhere stories live. Discover now