Chương 2

6 0 0
                                    

CHƯƠNG 2

Hất cái ván trượt lên tay, Minh xốc lại ba lô rồi bước vào quán trong ánh mắt ngưỡng mộ của các cô gái bên ngoài. Quăng ba lô lên cái ghế sô pha đỏ ở 1 góc quán, nó ngồi phịch xuống trước mặt thằng bạn thân: 

- Cho tao ly cooktail mày! 

- Mày định làm cooktail tao á?_ Tùng vờ hốt hoảng 

- Mày đối xử với VIP thế à, có nhanh không thì bảo?_ nó giơ nắm đấm lên đe dọa 

Tùng cười xòa, kêu phục vụ rồi quay sang hỏi nó: 

- Bao năm nay mày vẫn bị nhầm là con trai mà vẫn chưa thích ứng được à? 

Nó nhíu mày, Tùng nhún vai: 

- Chuyện thường ngày mà, mày nghĩ gì thì cái mặt mày nó tố cáo thế! 

Nói rồi Tùng đi ra mở hết cửa quán cho rộng và sáng. Ban ngày thì đây là quán nước, còn ban đêm mở bar. Nó nhâm nhi ly cooktail và nghĩ về thằng bạn. 

Trần Đình Tùng, bằng tuổi nó, hoặc hơn thế 1 tý, cậu là 1 con người kì lạ, theo nó nghĩ. Bề ngoài thì có vẻ vui vẻ nói cười, nhưng nó biết tận sâu trong đôi mắt đó là cả 1 bầu trời riêng không thể chạm tới được. Nó không biết nhiều về cậu, mà thực ra là không muốn biết, nó sợ khi hiểu hơn về con người cậu thì nó sẽ không còn tự nhiên được nữa, biết đâu cứ thế này lại hay. Tùng bỏ học từ năm lớp 9. Cậu không hợp với việc học, cậu bảo thế. Có sẵn máu kinh doanh trong người, cậu theo anh trai quản lí 1 số khách sạn và bar của nhà. Minh quen cậu vào năm ngoái, cũng vừa lúc Tùng mới đi làm được một thời gian, 2 đứa nói chuyện với nhau khá hợp. Và điều an ủi nhất là chỉ có Tùng là người nhận ra nó là con gái. 

Mấy đứa con gái cứ len lén nhìn nó và Tùng, rồi càng ngày càng đông lên. Bọn họ vào đây uống nước là chính và ngắm giai là chủ yếu. Ngồi trong quán mà nó còn nghe thấy bên ngoài lao xao những tiếng hét của 1 số bạn quá khích "aaaaaa, chúng mày ơi trong quán kia có 2 anh đẹp trai cực" 

nó hơi nhếch mép 1 cái, tim các thiếu nữ đập loạn xạ. Kể ra làm con trai cũng thích đấy chứ, he he. Thằng Tùng thì cứ toe toét cái miệng và bắt chuyện với các nàng, nó chỉ ngồi im ngậm ống hút và để ý lăng nhăng. 

Thấy nó ngồi ngán ngẩm, Tùng quay sang nói: 

- Sao mày? Cười lên chút tao coi, mặt mày bí xị thế này thì làm sao thu hút được khách đến uống nước hả? 

- Tao thấy hết cả chỗ đứng rồi kìa. 

Tùng cau mày, đứng lên dùng 2 tay "banh" má nó ra: 

- Thì mày nhe răng 1 tý có chết ai? 

Nó quẫy quẫy tay như đang bơi cạn: 

- ..hả.. a. au á (thả ra, đau quá) 

Tùng bật cười trước nét mặt giận dỗi của nó, thả tay ra nhưng vẫn đe dọa:

- Tao trừ lương đấy... 

Nó không sợ trừ lương, chỉ sợ... 

-... và nói cho giang hồ 1 vài điều bí mật "nho nhỏ". 

Đã nói rồi! Tôi là con gáiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ