10 năm sau
Ta lẳng lặng nhìn ra cửa sổ, giờ đã là đầu xuân, những tán hoa anh đào trong phủ nở rộ đầy sân, một vài cánh hoa khẽ khàng lượn nhẹ trong gió. Tuy những cảnh như thế này không phải là hiếm, nhưng đó quả là một trong những tuyệt cảnh đáng để chiêm ngưỡng một lần trong đời.
Ngắm nhìn cảnh này, ta lại chợt mông lung nghĩ ngợi. Loài hoa này, cảnh tượng này chính là điều mà tiểu nha đầu muốn trông thấy nhất vào độ lập xuân.
Nhớ trước đây, cứ vào khoảng đầu xuân thì tiểu nha đầu cứ hớn hở hẳn ra. Nào là chạy lòng vòng quanh phủ, nào là ầm ĩ đòi phụ thân nó phải mua cho được bộ kimono trùng với màu hoa anh đào, lại còn nằng nặc đòi tiểu tử đó phải trèo cây hái cho được cành hoa đẹp nhất nữa, hại tiểu tử đó ngã thẳng từ trên ngọn cây xuống mấy lần, băng bó mấy bận mà vẫn cứng họng đòi hái cho được nhánh hoa anh đào cho tiểu nha đầu.
Nghĩ đến đây, ta bất chợt khẽ mỉm cười.
Tiểu nha đầu lúc đó, quả thật rất... đáng yêu.
Nhưng đáng tiếc, đó giờ đã là quá khứ mất rồi.
Nha đầu đó, bây giờ đã không còn trẻ con như trước, đã xinh đẹp hơn, trưởng thành hơn, chín chắn hơn, là một trong những trụ cột của kinh thành, cầm quân trận nào đại thắng trận đó, tiếng tăm vang dội khắp nơi. Ta cảm thấy, nha đầu như thế cũng tốt, chỉ có điều nó càng ngày càng phũ phàng, bỏ xó ta trong căn phòng rộng thênh này hơn 10 năm chưa một lần "sử dụng", tuy rằng ngày nào cũng cho tì nữ tới lau kiếm, tuy rằng đôi lần cũng có tới ngắm nghía, kiểm tra ta một hồi, nhưng luôn là chỉ đứng từ xa, chưa bao giờ chạm vào ta dù chỉ một lần. Không những thế, thời gian mà nha đầu nán lại chưa bao giờ được gọi là quá lâu.
Ta như vậy, có cảm giác rằng chẳng khác gì một vương phi bị phu quân của mình thất sủng cả!
"Lại nghĩ bậy bạ rồi. Ngươi có đến mức thế nha đầu đó cũng chả để tâm đến ngươi đâu. Cứ ở lại đây cho đến khi bị rỉ sét luôn cho xong đi!"
Ta ngước lên nhìn vầng trăng sáng vành vạnh trên nền trời đen sẫm, khẽ buông một tiếng thở dài.
Bỗng, có tiếng bước chân rất khẽ bước tới cạnh ta. Ta nhẹ ngẩng đầu lên. Người bước tới cạnh ta đó, không ai khác chính là người đã bỏ xó ta hơn 10 năm trong căn phòng này, là người mà ta vừa mới lúc nãy thôi đã liên tục nghĩ xấu hết bận này tới bận khác .
Là tiểu nha đầu.
Tiểu nha đầu bước đến cạnh ta, nhẹ nở một nụ cười dịu dàng. Ta giật mình, toàn thân liền chảy dọc cảm giác như được một cái gì đó đốt bùng sau lên khi nhìn thấy nụ cười xinh đẹp đó, nóng ran khắp người. Ta nhắm chặt mắt, hít thở sâu một cái, cốt cũng là để điều khiển lại thân nhiệt cho thật bình thường. Khi mở mắt ra, đã nhìn thấy tiểu nha đầu ngồi xuống, tự rót cho mình một chén trà mà không biết trà đó rốt cục đã để ở kia bao nhiêu ngày.
Ta vội vàng bước tới, định giằng chén trà đó ra khỏi tay tiểu nha đầu thì cả bàn tay đều lập tức xuyên vào giữa chiếc chén màu nâu sẫm, không thể chạm đến được. Còn tiểu nha đầu, vẫn tiếp tục uống hết chén trà đã hỏng kia, mặt vẫn không biểu lộ một chút cảm xúc nào.
![](https://img.wattpad.com/cover/101403788-288-k418924.jpg)