#4

753 66 0
                                        

    Đã 10 giờ tối và Guanlin vừa về đến sảnh của ký túc xá. Guanlin đi về phía thang máy, chờ thang máy mở ra lối vào. Trong lúc chờ đợi tranh thủ căng cổ, sau đó là bàn tay, và đột nhiên ai đó đã vô tình đụng lưng Guanlin. Nhanh chóng quay lại và đôi mắt mở to khi nhận ra Jihoon đứng đó. Anh ấy trông giống như một mớ hỗn độn vậy.

   " Hyung "

   Jihoon nghẹn ngào " Có phải tôi vẫn không đủ tốt phải không ?" Nghe giọng Jihoon có vẻ như đã say rượu rồi. Guanlin vỗ nhẹ vào má của Jihoon, nhưng đáp lại chỉ có thể thở của anh chàng đang say kia thôi.

    "Tại sao không ai trả lời tôi ? Tôi đã đi hỏi những người ở quầy rượu. Tôi mới uống có ba ly mà họ đã bảo tôi về nhà. Họ nói tôi trông như một đứa trẻ lạc lối và uống nhiều hơn được phép. Ông chủ quán rượu đã nói " ya, nhóc ! Có phải ai đó đã bắt cóc nhóc và mang nhóc tới đây đúng không ? " tôi đã lắc đầu " Ông đang nói cái gì thế ông già kia ? Tôi là một sinh viên đại học tốt, sao ông dám  gọi tôi là thằng nhóc? " ông ấy lại nói rằng " về nhà đi nhóc, cậu say rồi " Sau đó, tôi để lại tiền của tôi ở đó, và bước ra nhưng ... ai đã đưa tôi về nhà thế này ?"

    Jihoon đã nói rất nhiều. Trong giọng nói ấy có chút nghẹn ngào và một chút thổn thức. Có nhiều điều khiến Guanlin thắc mắc. Guanlin chỉ nhìn thẳng vào chỗ cũ mà không nói bất cứ điều gì. Cố gắng lắng nghe để tìm hiểu sự lo lắng của Jihoon .

   Guanlin chớp mắt khi Jihoon nhìn lên. Mắt chạm mắt. Guanlin ghét cái ánh mắt rưng rưng ấy của Jihoon . Tuy nhiên, Guanlin là ai nào ? Là người cố gắng để trở thành một người biết lắng nghe bằng cách im lặng. Mắt Guanlin mở to hơn khi Jihoon bước lại gần và nghiêng mình chuẩn bị cho một cái ôm. Hay lắm, Guanlin đã thổn thức khi Jihoon đang trong vòng tay mình.

    "Anh đã đưa tôi về nhà ư ?"

    Không có bất kì câu trả lời nào.

   Jihoon mỉm cười " Anh đúng là một chàng trai tốt bụng. Cám ơn rất nhiều vì đã đưa tôi về nhà. "

    Tuy nhiên, Guanlin vẫn không đưa ra câu trả lời.

    Jihoon thắt chặt cái ôm của mình, và nhẹ nhàng di chuyển đầu mình để tìm kiếm một vị trí thoải mái. Guanlin nhìn đi chỗ khác để cho Jihoon âu yếm mình miễn phí. Guanlin trông như một ông già khi chỉ đứng đó mà không ôm lại.
    
      Guanlin hắng giọng khi Jihoon đột nhiên ngửi ngực và mùi quần áo của mình. Guanlin thở ra, vẫn giữ bản thân mình bình tĩnh mà không hề ôm lại. Guanlin nhìn quanh sảnh. Cảm ơn Chúa. Không ai ở đây ngoại trừ anh và anh chàng say rượu họ Park này.

     "Anh gì ơi anh có mùi như Guanlin vậy."

   Guanlin nhìn xuống và Jihoon nhìn lên cùng một lúc. Ánh mắt họ lại chạm nhau một lần nữa và Guanlin cảm thấy cơ thể của mình đang nóng bừng khi Jihoon nhìn gần như thế này. Guanlin nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng đào của Jihoon. Liệu điều gì sẽ xảy ra khi mình hôn lên đôi môi hồng đào kia nhỉ ?

      Guanlin lắc đầu. Làm sạch ý nghĩ của mày đi Lai Guanlin. Guanlin cuối cùng có thể thở lại khi Jihoon cúi đầu xuống và khuôn mặt đã được che đi bằng vai trái của Guanlin . Jihoon không còn nhìn chằm chằm nữa thay vào đó là ôm Guanlin một lần nữa. Điều đó tốt hơn rất nhiều thay vì nhìn nhau gần như vậy.

...Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ