Chương 1

2.6K 108 3
                                    

Hôm đó trời mưa, Lisa cầm ô đi siêu thị mua gạo. Bác Jeon nhìn thấy, gọi cô sang nhà lấy.

Cô cầm túi qua, thấy Jungkook  trong bếp.

"Mẹ anh bảo, cơm gạo nhà anh, chỉ nấu cho người nhà ăn"

Anh nhìn cô nghiêm túc.

Cô xấu hổ, định chạy đi. Anh tóm cô lại.

"Nếu em muốn lấy gạo, trở thành con dâu của mẹ anh, em sẽ được tính là người nhà"

Cô không hiểu lắm, chớp mắt nhìn anh. Anh cười xoa đầu cô, đưa cho cô một túi gạo đầy

Jungkook năm đó 12 tuổi, Lisa bảy tuổi

__________________

Lisa học rất giỏi nhưng lại nhút nhát. Đám con trai trong lớp vì thấy cô xinh xắn, thường hay trọc ghẹo. Cô kể với bác Jeon . Từ đó, anh thường đưa đón cô mỗi ngày.

Gia đình bác Jeon giàu có lại tốt bụng. Còn nhà cô chỉ có bà ngoại 60 tuổi. Ba mẹ mất đã vài năm.

Đi với Jungkook, cô rất yên tâm, anh luôn cho cô cảm giác an toàn.

Hôm đó anh đến muộn, cô tự về một mình, cậu bạn cá biệt lải nhải chạy theo tròng ghẹo. Cô làm ngơ, cậu ta tức giận bẻ tay cô.

Jungkook vừa đến, lao vào đánh hắn bầm dập. Hai gia đình bị công an gọi đến giải quyết.

"Em xin lỗi đã làm liên luỵ anh và hai bác"

Lisa áy náy cúi đầu. Anh cốc nhẹ trán cô, mỉm cười.

"Ngốc! Không phải do em anh cũng đánh hắn, tên đó rất ngứa mắt"

Vì câu nói đó, cô thích anh. Tình cảm mới chớm vẫn còn non nớt. Cô không dám nói cho anh biết.

Cô mới mười hai tuổi, anh mười bảy.

_____________

Năm 16 tuổi, cô chuyển từ thích sang yêu anh. Cô không thổ lộ, còn anh vẫn hàng ngày lặng lẽ cạnh cô như cái bóng.

Nhà anh giàu có, ba mẹ có công ty lớn. Cô với bà ngoại cuộc sống bình dị, an thường.

Cô và anh, xét về gia cảnh ở hai thế giới. Xét về trí tuệ, anh ở trường được người ta gọi là
nam thần, anh bảnh bao, tài năng.

Sự xinh đẹp và giỏi giang của cô chỉ cần đặt bên anh là trở nên mờ nhạt.

Cô không buồn, vì anh vẫn bên cô bất kể nắng mưa. Anh tốt với cô, chăm sóc, bao che cô. Cô biết, đó là tình cảm của người anh dành cho em gái. Nhưng cô thấy đủ, cô mãn nguyện.

Một lần, cô bạo dạn hỏi

"Anh Jungkook ! Sao anh tốt với em như vậy"

"Anh đang gán nợ cho em, sau này em trả"

Anh cười như gió xuân, cô không hiểu câu nói của anh đùa hay thật.

"Nhưng em cứ bám theo anh, sau này sẽ không có cô nào dám yêu anh mất"

"Đó là chuyện của sau này"

Anh nhìn cô rất lâu mới nói.

Câu trả lời làm cô mất mát, im lặng sóng bước bên anh.
__________________

Thời gian trôi nhanh, ngày mai sinh nhật anh 22 tuổi.

Cô làm một chiếc gato, mang đến cho anh. Đến nhà, anh cùng một cô gái trong bếp cười đùa vui vẻ. Cô ấy xinh đẹp.

Tim cô tê tái. Cách vài bước chân nhưng giữa họ như ngăn cách bởi bức tường, chia làm hai thế giới.

Họ trong đó ấm áp, ngọt ngào. Cô bên ngoài, tim lạnh giá bủa vây.

Cô về, ngồi ăn hết chiếc bánh, vừa ăn nước mắt vừa rơi xuống.

Mấy ngày sau đó, cô không gặp mặt anh, đúng hơn cô cố tình tránh mặt.
____________________

Một tuần sau, tin tức động trời ập đến, gia đình anh bị tai nạn trên đường cao tốc..

Điện thoại trên tay cô rơi xuống tan nát, từng mảnh vỡ như đâm vào tim. Cô chật vật chạy đến hiện trường, toàn thân run lên, nước mắt lã chã.

Người rất đông, tiếng còi xe cứu thương réo inh ỏi, tai cô ù đặc, không nghe được gì.

Ba mẹ anh qua đời.

Anh chấn thương dây thần kinh ở đốt sống lưng. Nếu phẫu thuật, tỉ lệ thành công thấp. Nếu không phẫu thuật, anh có thể ngồi xe lăn cả đời.

Hồ sơ bệnh án của anh từ tay bác sĩ như bản án tử hình. Cô nắm chặt trong tay, trái tim rơi vào vực sâu hun hút.

Cô ngồi bệt giữa hành lang lạnh lẽo, khóc đến cạn nước mắt. Người con trai tài giỏi đầy tự tôn như anh, nếu phải ngồi xe lăn, anh sẽ thế nào?

Cô bịt chặt miệng, không âm thanh nức nở của mình phát ra

Bước vào phòng bệnh, nhìn khuôn mặt trắng nhợt của anh, xung quanh đủ thứ dây rợ kim tiêm, lòng cô quặn thắt.

Nếu được, cô nguyện là người bị nạn thay anh.

Lo hậu sự cho ba mẹ anh xong, cô vào hẳn bệnh viện chăm sóc anh, nửa bước không rời. Bà ngoại cũng giúp đỡ cô, bà thương cô rất nhiều.

Lúc tỉnh lại, tinh thần anh bị sốc nặng, anh suy sụp, không tin tất cả mọi thứ là sự thật.

Anh đập phá đồ đạc, đẩy cô ngã, không hợp tác với y tá, bác sĩ.

Nhìn anh ôm đầu khóc bất lực như một đứa trẻ, lòng cô đau hơn dao cứa. Cô ôm chặt lấy anh.

"Anh còn có em. Jungkook ! Em sẽ không bao giờ rời xa anh, em sẽ luôn ở đây"

Anh trấn tĩnh, im lặng.

Những ngày sau đó, anh đôi khi lại kích động.

Ví như lúc anh muốn đi, cô chạy lại dìu anh. Jungkook tức giận đẩy cô ra.

"Không cần, tôi tự làm được"

Cuối cùng, anh ngã vật ra sàn. Mắt anh đỏ lên, bi thống và bất lực.

Anh đấm thật mạnh xuống nền nhà, mu bàn tay rướm máu. Jungkook úp mặt xuống gối bật khóc.

Anh khổ sở, cô đau. Anh khóc, tim cô rướm máu. Anh có biết không, anh còn có cô mà?

Jungkook thường xuyên tức giận, xua đuổi cô. Lisa không giận, chỉ mỉm cười, kiên trì bên anh.

Lúc ăn, cô dành cầm thìa, muốn bón cho anh.

"Em làm gì vậy, tôi có thể tự ăn"

Giọng anh bực bội. Lông mày cau lại.

"Để em bón cho anh"

"Cô coi tôi là phế vật đúng không? Cút đi"

Anh gào lên, gạt mọi thứ xuống đất.

Lisa lặng lẽ thu dọn, ra ngoài khép cửa phòng lại, đợi anh hết giận sẽ mang vào suất ăn khác.

Jungkook ngồi trên giường, hai mắt chăm chăm vô định, tay nắm lại, cắn chặt răng, lồng ngực đau nhức.
______________________

Còn tiếp
Vương Nhã Hy
TT NGƯỢC QUÁ !!!

[LIZKOOK VER] (BTS X BLACKPINK) [JUNGKOOK X LISA] BỎ LỠ THANH XUÂN Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ