PHẦN 6 - NHỮNG GÌ CÒN LẠI - CHƯƠNG 33

44 3 0
                                    


Sau bữa trưa Alberto và Mattia xuống dưới tầng hầm, nơi thời gian lúc nào cũng như thể chỉ một giờ duy nhất và ta chỉ có thể tính toán được thời gian trôi qua nhờ mí mắt nặng trĩu tràn ngập ánh sáng trắng của đèn nê ông trên trần nhà. Cả hai đi vào một phòng trống và Alberto ngồi trên bục. Anh ta có thân hình đáng kể, chưa tới mức béo nhưng Mattia có cảm tưởng cũng đang phát phì dần dần.

"Nói đi. Giải thích lại tất cả cho mình từ đầu", Alberto nói.

Mattia cầm viên phấn bẻ ra làm đôi. Một lớp bụi trắng mỏng rơi lả tả trên đầu mũi giày da, chính là đôi giày đi từ hôm tốt nghiệp.

"Ta xét vấn đề trên hai phương diện", anh bắt đầu vừa nói vừa viết bằng nét chữ rất đẹp, viết từ góc cao bên trái và viết kín dần hai phần bảng đầu tiên. Phần thứ ba đầy những kết quả sẽ cần dùng tới sau đó. Có vẻ như từ khi nảy ra ý tưởng trong đầu anh đã làm phép tính toán này cả trăm lần rồi. Thỉnh thoảng anh quay nhìn Alberto nghiêm túc gật gật đầu, trong khi đầu óc còn rơi lại phía sau những nét phấn.

Sau nửa giờ anh đã giải thích xong, Mattia viết đ.p.c.m. cạnh kết quả được khoanh lại, giống như từ hồi còn nhỏ. Viên phấn đã kết khô vào da tay, nhưng anh còn chẳng nhận thấy. Chân anh hơi run lên.

Cả hai đều im lặng suy tưởng và chiêm ngưỡng trong vòng vài chục giây. Rồi Alberto vỗ tay và tiếng động trong yên tĩnh nghe như tiếng quất vụt. Anh ta nhảy xuống khỏi bục giảng, suýt ngã xuống đất bởi đôi chân tê đi do ở tư thế gập lại quá lâu. Anh ta đặt một tay lên vai Mattia và anh thấy vừa nặng nề lại vừa yên tâm.

"Lần này đừng có vớ vẩn gì đấy. Tối nay qua nhà mình, phải liên hoan mới được."

Mattia mỉm cười. "Được rồi."

Cả hai cùng xóa sạch bảng, cẩn thận để không ai có thể đọc được, không ai có thể phân biệt được ngay cả vết mờ những gì đã viết ra. Chẳng ai có khả năng thật sự hiểu được, nhưng ngay lập tức họ đã cảm thấy chỉ muốn bo bo giữ lấy kết quả đó, giống như người ta vẫn thường cảm thấy khi giữ một bí mật tuyệt đẹp.

Họ rời khỏi phòng và Mattia tắt đèn đi. Rồi họ trèo lên cầu thang, từng người một, mỗi người tận hưởng chút ít vị vinh quang nhỏ nhoi trong giây phút ấy.

Nhà Alberto nằm trong vùng dân cư giống y hệt nơi Mattia sống, nhưng ở phía bên kia thành phố. Mattia bắt một chiếc xe buýt trống một nửa, trán dựa vào cửa sổ. Lớp kính lạnh tiếp xúc với da khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm và nhớ tới dải băng mẹ đặt lên đầu Michela, chỉ là một chiếc khăn mùi soa ẩm thôi nhưng như thế cũng đủ làm dịu nó mỗi khi tối đến bị tấn công bởi những cơn run rẩy toàn thân khiến nó nghiến chặt hàm răng. Michela muốn cả anh nó cũng phải đeo dải băng ấy, nó nói điều đó với mẹ qua ánh mắt và thế là anh nằm dài trên giường, cứ thế đợi cho đến khi đứa em thôi không quằn quại nữa.

Anh mặc sơ mi và áo khoác đen. Anh đã tắm và cạo râu. Tại một cửa hàng bán rượu chưa bao giờ bước chân vào, anh đã mua một chai rượu đỏ, chọn chai có nhãn trông lịch sự nhất. Người bán hàng bọc chai rượu vào giấy lụa rồi cho nó vào một cái túi giấy bạc. Mattia đung đưa chiếc túi từ trước ra sau một chút như chơi với con lắc trong lúc đợi ai đó ra mở cửa. Anh lấy chân dịch tấm thảm chùi chân trước cửa cho trùng khớp với đường gạch vỉa hè.

Nỗi cô đơn của các số nguyên tố _ Paolo GiordanoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ