Lộc Hàm đưa Nhiệt Ba về Địch gia, suốt cả đường đi không ai lên tiếng. Chiếc xe limo dừng trước cửa biệt thự, Nhiệt Ba không nói lời nào mở cửa xe đi thẳng vào nhà. Tâm trạng cô bây giờ rất rối cùng hoảng loạn, giấc mơ như đang báo trước cho cô tương lai, dù sao cô cũng chỉ là một nữ phụ bi thảm mà thôi. Nhiệt Ba vô hồn bước vào nhà, cô thấy mọi người đang lo lắng đến sốt vó lên. Khi thấy được trong phòng khách ngoài ba mẹ cùng Diệp quản gia ra còn có 3 người mà cô chán ghét nhất. Nhiệt Ba lạnh nhạt nói
-Chào ba mẹ
-Con gái, con đi đâu vậy? Làm ba lo lắm có biết không?
- Con không sao
- Sao mặt lại trắng bệch thế này?
- Mẹ con không sao, con đi nghỉ đây
Nhiệt Ba từ đầu tới cuối không nhìn lấy Thuần Hi thậm chí là Long Phi chứ đừng nói đến nữ chủ Hạ Dĩnh
- Tiểu Tuyết...
Thuần Hi khẽ gọi, không khó nhận ra trong đó còn có sự mệt mỏi. Nhiệt Ba làm như không nghe thấy, cô đi lên phòng để lại bóng lưng đau thương. Địch ba thở dài, tuy không hiểu vì sao con gái lại như vậy nhưng ông cảm thấy cô muốn ở một mình đành im lặng. Địch mẫu đã sống với ông bao nhiêu năm rồi thì sao bà lại không hiểu được ý ông. Thuần Hi nhíu mày hôm nay Nhiệt Ba rất lạ. Hạ Dĩnh không quan tâm tới Nhiệt Ba, cô ta đang thể hiện ra dáng vẻ mà đàn ông nào cũng phải xiêu lòng. Long Phi hắn không hiểu nhìn theo Nhiệt Ba, bình thường khi cô thấy hắn là vui vẻ dù đang buồn rầu cũng lập tức mỉm cười nhưng bây giờ lại khác. Long Phi nhìn qua Hạ Dĩnh, hắn thấy cô ta đang bày ra nhiều trò để quyến rũ mình, xem ra sắp tới hắn lại có đồ chơi mớ đây
Sau khi đóng cửa phòng, Nhiệt Ba người như mềm nhũn trượt dài ngồi xuống. Những hình ảnh trong mơ không ngừng tái hiện, cô run lên, dù đã từng là sát thủ nhưng cô vẫn chỉ là một cô gái. Những lời nói tàn nhẫn muốn đâm qua trái tim, những nụ cười châm chọc cùng với cảnh tượng ba mẹ, gia đình bị giết máu chảy thành sông, tiếng la hét, tiếng van xin của gia tộc không ngừng vang vọng. Nhiệt Ba run lên, tay nắm chặt vạt áo màu kem, vẫn là bộ đầm hôm qua tươi sáng nhưng giờ đây vì nỗi đau đớn của chủ nhân nó mà trả nên thê lương. Nhiệt Ba lao vào nhà tắm, cô xả nước lạnh từ đầu tới chân để mình thêm tỉnh táo. Nhiệt Ba mệt mỏi ngồi trên đất. Tại sao cô lại bị như vậy? Các người có còn là xon người không. 10 phút sau, Nhiệt Ba lê tấm thân mệt mỏi ngâm vào bồn tắm, hiện giờ cô không dám ngủ vì sợ cơn ác mộng đó lại tới đè nén cô. Nhiệt Ba ra khỏi nhà tắm, cô lựa đại một chiếc đầm tím, ngoài trời bắt đầu tối đen rồi tiếng mưa rơi mưa như tâm trạng u ám của cô. Nhiệt Ba đeo tai nghe nhạc ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài kia, ánh mắt như không có tiêu cự mà như nhìn thấy một khoảng xa xăm vô định. Ngoài cửa phòng, Thuần Hi mang bữa trưa vào phòng cô, hắn thấy cô cô đơn cuộn người. Thuần Hi để bữa ăn lên bàn, hắn nhẹ giọng gọi Nhiệt Ba
- Nhiệt Ba...
Nhiệt Ba vẫn không nghe hắn, cô cũng chẳng buồn nhìn hắn, Thuần Hi cảm thấy bất an hắn định mở miệng thì Nhiệt Ba đã cướp lời hắn, giọng nói đầy sự oán hận cùng lạnh lùng đến vô cảm vang lên bên tai Thuần Hi