Trong căn phòng xa hoa tối tăm, trên giường lớn một đôi nam nữ đang hết sức kịch liệt làm loại chuyện ấy.
Nam nhân thỉnh thoảng phát ra một tiếng gầm nhẹ thỏa mãn, mà nữ nhân tiếng kêu mị hoặc càng chói tai làm Đường Tâm Lạc cảm thấy ghê tởm.
Biết Lục Kình Hạo hôm nay sẽ hồi thành phố A, nàng cố ý trang điểm một phen từ Lục gia đại trạch bên kia chạy về tân phòng của hai người.
Không nghĩ tới vào cửa liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Kết hôn mới nửa năm, chồng cùng nữ nhân khác ở, hai người bọn họ còn không có tới ngủ cùng quá hôn, trên giường lăn.
Lục Kình Hạo, hắn như thế nào có thể ghê tởm như vậy......
Tuy rằng trong lòng mắng người nam nhân này, chính là Đường Tâm Lạc lại không có trực tiếp chạy vào đem đôi gian phu ** bắt lại.
Nàng rốt cuộc vẫn cảm thấy hổ thẹn với đối phương, tuy rằng nàng đối hắn cảm tình ngay từ đầu không quá thuần túy, nhưng không thể phủ nhận, kết hôn trước kia một đoạn thời gian ở chung vẫn là nàng đối với Lục Kình Hạo có hảo cảm.
Phụ thân mất sớm, mẫu thân cũng không lâu trước đây qua đời, nàng còn cho rằng nam nhân trong phòng chính là người mà nàng có thể phó thác cả đời, không nghĩ tới......
Nước mắt không khống chế được vẫn tuôn ra hai bên má, đôi tay cũng hơi hơi run.
"Ai?"
Ngón tay không cẩn thận đụng phải then cửa bằng kim loại, phát ra âm thanh ma sát thật nhỏ, thanh âm này thực nhẹ, nhưng vẫn như cũ bị Lục Kình Hạo phát hiện.
Không biết xuất phát từ tâm lý nơi nào, rõ ràng hẳn là đúng lý hợp tình đi vào chỉ trích kia đôi gian phu ** , nhưng ngay lúc này, bản năng lại hướng cửa chung cư chạy.
Nghe được tiếng bước chânngoài cửa truyền đến, Lục Kình Hạo lập tức lên cảnh giác.
"Kình Hạo, bên ngoài có phải hay không là......"
Bởi vì loại chuyện này bị gián đoạn, nữ nhântrên giường bụng đầy ủy khuất bò lên bờ vairộng lớn của Lục Kình Hạo , ngực trước mềm mại dùng sức cọ vào cánh tay của hắn.
"Nhát gan như vậy, hơn nửa chỉ có thể là nàng." Ngữ khí khinh miệt , mang theo nữ nhân chán ghét kia.
Lục Kình Hạo ngũ quan tuấn mỹ cùng sắc bén, cười rộ lên thời điểm có thể làm người si mê trong đó, nhưng sinh khí sau lãnh đạm đôi mắt lại có thể làm người né xa ba thước.Nữ nhân bám vào hắn như vậy cứ bị nam nhân hấp dẫn thật sâu.
Hoàn mỹ như vậy nam nhân, dựa vào cái gì muốn tiện nghi cho Đường Tâm Lạc. Nàng điểm nào so với cái kia ngu xuẩn nữ nhân Đường Tâm Lạc cũng đều muốn tốt hơn, liền tính là, nàng cũng muốn từ Đường Tâm Lạc trong tay đoạt lấy .
"Kia, làm sao bây giờ? Nàng vừa rồi nhìn thấy hai chúng ta ở bên nhau...... Nếu nàng lấy cái này tới uy hiếp ngươi, vậy ngươi......"
"Thấy cũng vừa lúc, lần này trở về vốn dĩ chính là muốn tìm lấy cớ quăng nàng đi, mặc kệ nàng...... Chúng ta tiếp tục."
Vừa rồi dục hỏa bị áp xuống lại bị nữ nhân bên cạnh trêu chọc lên, Lục Kình Hạo ôm tất đường cong bị lộ của nữ nhân, một lần nữa đem nàng đè ở dưới thân.
Mà thê tử Đường Tâm Lạc giờ phút này rơi xuống, căn bản Lục Kình Hạo không để ở trong lòng.
*
Đường Tâm Lạc hoảng loạn từ của thang máy đi ra tới, vội vã hướng cầu thang chạy.
Nàng không dám đi thang máy, cảm xúc của nàng hiện không có bình tĩnh được, nghe thấy lời nói lúc sau của Lục Kình Hạo , nàng không biết nên đối mặtnhư thế nào .
Dọc theo thang lầu hạ mấy tầng, tựa hồ không nghe được tiếng động khác, nàng mới chậm rãi lau khô nước mắt, từ thang lầu gian đi ra.
Nơi này, đã không biết là mấy lâu, bất quá mặc kệ là mấy lâu, đến thang máy đi xuống là được.
Nước mắt đã không lưu lại, chính là tầm mắt lại càng thêm mơ hồ, Đường Tâm Lạc bi ai phát hiện, kính áp tròng của mình tựa hồ trong lúc hốt hoảng làm rớt.
Nàng ngày thường thói quen đều là mang kính đen, nhưng chỉ bởi một câu của Lục Kình Hạo , hôm nay mới cố ý thay kính áp tròng, ai biết lại xảy ra chuyện làm nàng không kịp chuẩn bị .
Thang máy ở đâu?
Kính sát tròng khi mới vừa gỡ ra , thị lực sẽ yếu ớt hơn nhiều so với khi không đeo kính. Thế giới rất rõ ràng, nhưng ở trong mắt Đường Tâm Lạc lại trở nên mơ hồ .
Đêm cùng ngày với đêm tân hôn, Lục Kình Hạo bởi vì công việc khẩn cấp, nên bỏ lại nàng một người đi nước ngoài.
Đường Tâm Lạc từ đó tiến đến Lục gia đại trạch bên kia phụng dưỡng cha mẹ chồng, làm tân phòng của hai người chính là tòa khách sạn chung cư kia, thế nhưng vẫn là trừ bỏ tân hôn ngày ấy lần thứ hai chính là ở đây.
Nàng chỉ có thể dựa theo ký ức cùng ấn tượng để tìm kiếm cửa thang máy.
Cách đó không xa tựa hồ xuất hiện một cái khung cửa, thoạt nhìn tựa như bên này cửa thang máy khung.
Đường Tâm Lạc bước nhanh hơn, sờ đến cửa thang máy trước bắt đầu tìm nút bấm.
Sờ soạng một trận, đụng tới một cái cùng loại với hình dạng nút thang máy, nhẹ nhàng ấn một chút, nút thang máy kia quả nhiên sáng lên.
Nhưng chỉ sáng một chút ,lúc sau lại đột nhiên tối sầm xuống.
Nàng sốt ruột ấn lại hai lần, cửa thang máy trước mắt rốt cuộc cũng mở ra.
Đường Tâm Lạc cao hứng ngẩng đầu lên, không nghĩ tới đập vào mắt , lại là một người nam nhân, mơ hồ khỏa thân .
"Ngươi đến muộn." Nam nhân nói xong câu này, bắt lấy cổ tay của nàng , đem nàng túm vào trong.
BẠN ĐANG ĐỌC
Tổng Tài Đại Nhân, Làm Càn A!
De TodoTác giả : Lục Nhẹ Quân Editor : Hạo Thiên Vương Tóm tắt truyện : "Bảo bối ngoan, cho ta ôm một cái." "Ừm...... Không được, ta sẽ đến muộn......" Thanh âm thiếu nữ mềm mại, mang theo nhè nhẹ của sự nhút nhát. Lần đầu tiên gặp mặt, cô bị hắn ăn sạc...