Chương 5

1.1K 111 3
                                    

Trái tì bà năm nay được mùa.

Kim Lăng ăn vô cùng thỏa thuê.

Kim Quang Dao thấy cậu ăn đến là sung sướng, cũng cảm thấy hiếu kì: “A Lăng? Tì bà ở đâu ra thế, căng mọng ngon mắt quá.”

Kim Lăng đẩy một đĩa đầy vun đến trước mặt y: “Sản vật Cô Tô. Cữu cữu cho ta rất nhiều, ta mang một ít về Lan Lăng. Tiểu thúc thúc ăn không?”

Kim Quang Dao thấy Kim Lăng thích ăn, bèn cười xua xua tay: “Ta không ăn. A Lăng giữ lại ăn đi – Nhưng bất luận là cái gì ăn nhiều quá cũng không tốt. Nhớ phải có chừng thôi nhé.”

Kim Lăng nằm bò trên mặt bàn bóc vỏ, luôn mồm vâng vâng dạ dạ mà thực chất như gió thoảng qua tai, ăn đến là sung sướng, không hề có vẻ gì định dừng tay.

Kim Quang Dao nhìn cậu ăn vui vẻ, không nhịn được cười.

Vừa đúng lúc Lam Hi Thần qua thăm, thấy Kim Quang Dao ngồi nghiêng nghiêng trên ghế tựa.

Tuy dáng vẻ vẫn có chút ốm yếu, nhưng ý cười không giảm, ôn hoà cụp mắt nghịch cửu liên hoàn trong tay.

Mà Kim Lăng ngồi bên cạnh thì đang mải mê đại chiến ba trăm hiệp với đám quả tì bà.

Kim Lăng đã nghe môn sinh thông báo từ trước, nghĩ Trạch Vu Quân đến chắc chắn là để tìm tiểu thúc thúc, nên cũng chẳng dừng lại, tiếp tục chén tì bà.

Kim Quang Dao nghe thông báo, cũng chỉ quay đầu cười nhìn Kim Lăng một cái, chờ Kim Lăng gật đầu nói một câu “mời vào”, bản thân không hé răng lấy một tiếng.

Lam Hi Thần bước lên phía trước gật đầu chào hỏi với Kim Lăng, rồi nhìn sang phía Kim Quang Dao: “A Dao không ăn sao?”

Kim Lăng nghe tiếng “A Dao” tình sâu ý nặng dịu dàng thắm thiết, đuôi mày giật giật, cảm thấy cách xưng hô này cực kì lạ lẫm lại mang nhiều ẩn ý, phỏng chừng hai người đã phá băng, gương vỡ lại lành.

Lại nghe Kim Quang Dao cười tiếp lời: “Ta không ăn.”

Lam Hi Thần muốn nói lại thôi.

Đợi đến sau khi Kim Lăng có việc rời đi, Lam Hi Thần mới ngồi xuống cạnh Kim Quang Dao: “Ta nhớ là A Dao chỉ không thích đắng thôi mà. Hôm trước còn ngồi nhìn chằm chằm bát thuốc. Tì bà ngọt, ta không tin là ngươi không thích.”

Kim Quang Dao đặt cửu liên hoàn sang một bên, giải thích: “Nhưng mà A Lăng thích ăn.”

Lam Hi Thần bảo: “Thế không phải là thiệt thòi cho A Dao sao.”

Nghe nói thế, Kim Quang Dao không nhịn được cười: “Nhị ca so đo với trẻ con làm gì. Chỉ cần A Lăng thích thì đã tốt lắm rồi.”

Lam Hi Thần bảo: “Ngươi chiều nó quá.” Ngưng lại một lát, lại nói: “Qua một thời gian nữa, dương mai ở Cô Tô cũng sắp chín. Chở đi đường xa sợ đến nơi không còn tươi nữa, ta mang A Dao về Cô Tô có được không?”

Kim Quang Dao bật cười: “Nhị ca đang trá hình dụ dỗ ta theo về Cô Tô sao?”

Lam Hi Thần không nói, dịu dàng nhìn Kim Quang Dao, đợi y trả lời.

Kim Quang Dao vẫn mỉm cười: “Tuy đây là chui đầu vào rọ, nhưng rọ này ta coi như đã chui sẵn rồi. Có điều, nếu A Lăng biết ta một mình đi ăn dương mai không mang nó theo, chỉ sợ lại giở tính trẻ con.”

Lam Hi Thần cũng cười theo: “A Dao, ngươi vẫn coi nó là trẻ con sao. Nó đã là tiểu tông chủ một mình gánh vác Kim gia rồi đó.”

Kim Quang Dao thoáng cân nhắc, rồi gật đầu: “Cũng đúng. Dù sao có xảy ra chuyện gì, đã có nhị ca che chắn giúp ta.”

Lam Hi Thần khẽ mỉm cười, không phủ nhận, chỉ dịu dàng nhìn đăm đắm chấm chu sa giữa hai mày người kia.

Hạ phong vật ngữNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ