chương 1-6

1.9K 17 0
                                    

chương 1.1

  Một ngày tháng Tư tại thành phố K, trời đổ cơn mưa rả rích. Đang giờ lên lớp buổi chiều, các sinh viên giơ cao cặp sách và giáo trình che đầu, chạy như bay trên sân trường.

Chân Ý giẫm lên vũng nước, rảo bước chạy tới trú dưới tán cây cao đầu ngõ, ngẩng đầu trông lên chồi non xanh mướt và bầu trời phương Bắc cao vời vợi.

Cuối ngõ là một ngôi nhà nhỏ kiểu Dân quốc cuối triều Thanh, hoa anh đào trắng trong sân nở rộ, cánh hoa rơi lả tả. Nơi ấy yên ắng trang nhã tựa chốn đào nguyên, điểm tô hài hòa với những tòa giảng đường xung quanh.

Gió xuân nhẹ lướt qua ngọn cây, những hạt mưa đọng trên lá tuôn rơi tí tách, chui vào trong cổ áo, lạnh buốt. Chân Ý thoáng rùng mình, chạy ù vào màn mưa, theo đà đó lao tới ngôi nhà nhỏ ở cuối ngõ.

Cánh cửa gỗ kêu kẽo kẹt, trong nhà phần lớn là đồ gỗ cổ xưa, ấm áp và dễ chịu.

Trong chiếc radio kiểu xưa, phát thanh viên đang đọc bản tin thời sự: "Một tuần sau khi Đường Thường – nạn nhân trong vụ cưỡng hiếp của Lâm Tử Dực – tự sát, Tòa án Nhân dân quân Lan Đình cho rằng chứng cứ không đầy đủ, bác bỏ tố tụng Lâm Tử Dực và ba người khác về tội danh cưỡng hiếp. Ngày hôm qua, phía nạn nhân bày tỏ rằng sẽ tôn trọng phán quyết. Vụ án kéo dài ba tháng này..."

Chân Ý cởi áo khoác, giũ những cánh hoa và giọt mưa còn vương trên áo. Thấy cửa sổ không đóng, nước mưa hắt hết vào nhà, cô vội vàng gài móc cửa lại rồi cài then.

Ngôi nhà này chỉ có ông nội cô ở, ông là cựu giáo sư khoa Triết trường Đại học K, cả đời say mê nghiên cứu, xưa nay vẫn lôi thôi lếch thếch. Đừng nói chuyện nhỏ nhặt như đóng cửa sổ, ngay cả một ngày ba bữa cơm còn phải nhắc nhở. Theo cách nói ngày nay, ông là đứa trẻ già đầu thông minh nhưng ngơ ngáo.

Bốn tháng nay, Chân Ý bận đến mức chân không chạm đất, không có thời gian đến thăm ông. Cô chị họ năm xưa lấy chồng đại gia đã thuê thím Trương giúp việc đến chăm sóc ông. Nhưng hôm nay thím Trương xin nghỉ nên Chân Ý mới tới đây.

Chiếc kim đồng hồ chỉ 2 giờ rưỡi, đến giờ ông ngủ trưa dậy rồi. Chân Ý đang chuẩn bị lên tầng, lại thấy trên chiếc ghế gỗ lim đặt một hộp giấy tinh xảo, gửi về từ Mỹ, cô mới nhớ ra chị gái ở phố Wall xa xôi đã gửi quà về chúc mừng cô kết thúc vụ án lớn đầu tiên trong đời. Quả thực là vụ án lớn, rất nhiều luật sư cùng ngành cả đời cũng không thể gặp được.

Chân Ý mở hộp giấy ra, bên trong là một chiếc váy ngắn đính đá hở lưng, lụa trắng bồng bềnh, áo khoác viền ren được cắt may tinh tế, trông vô cùng đẹp mắt. Chị gái kỹ tính còn giúp cô phối túi xách và giày cao gót nữa.

Điện thoại trong phòng khách đổ chuông, cô nhận lấy, nghiêng đầu kẹp bên tai: "Xin chào?"

Hình như bên kia hơi bất ngờ, ngập ngừng giây lát rồi khẽ hỏi: "Chân Phủ phải không?" Giọng nam trầm thấp ôn hòa, Chân Ý lập tức cảm thấy đâu đó trong lòng bị giọng nói này làm xao xuyến. Chân Phủ ư? Cách gọi này quá tôn kính và cổ điển thì phải. Nhưng nghĩ lại, ông nội cô thuộc dòng dõi thư hương, học trò khắp thiên hạ, gọi là "Chân Phủ" cũng không xem là cổ hủ và quái đản.

Freud thân yêuWhere stories live. Discover now