Chương 9: Trốn không thoát, chỉ có thể gả (2)

807 9 0
                                    



Tô Nguyệt Lạp suy nghĩ, Khúc Đàn Nhi cũng hiểu.

Thậm chí rất nhiều đạo lý lớn nhỏ cùng các loại quy tắc sinh tồn, nàng đều hiểu cả.

Loại cảnh này không phải trên TV luôn được yêu thích hay sao?

Tranh đấu chốn hậu cung, trạch viện, nữ nhân cùng nữ nhân tranh giành, chỉ đáng tiếc. . . Nàng không làm được.

"Đàn Nhi, người nghe ta khuyên một lời."

"Ai nha, mệt mỏi quá ah, ta phải lên giường đi nằm một chút, vừa mới té một cái, thật sự là đau đến muốn chết, không được, không được, nếu không ngủ một lát, ta thực sẽ mệt chết." Khúc Đàn Nhi khoát khoát tay, dáng vẻ mệt mỏi như sắp chết đến nơi, đảo mắt nhìn hai nữ nhân một chút. Sau một khắc, hai người nhanh chóng rút lui.

"Kính Tâm, ngươi cũng nên giúp ta khuyên nhủ nàng đi." Nguyệt Lạp nói.

Kính Tâm lắc đầu,bộ dáng biểu lộ ra ngoài cũng là muốn mà không giúp được.
. . .
Một tháng sau, hôn lễ đúng hạn được cử hành.

Khúc Phủ, Bát Vương Phủ, gấm đỏ đèn lồng treo trên cao, vô cùng náo nhiệt.

Mũ phượng khăn chùm đầu, lễ nghi phiền phức, mọi thứ đầy đủ, hoàn toàn làm cho người khác tìm không thấy nửa điểm tì vết. 

Mà tân lang từ khi bắt đầu cho đến lúc kết thúc đều là bày ra một bộ dáng cười nhạt, nhìn không ra dù chỉ một chút cảm giác vui vẻ, làm như thế nào để vui, cười, nếu là duy trì lâu, khóe miệng cũng sẽ chết lặng, nhưng hết lần này tới lần khác. . .

Rước kiệu, bái đường, vào động phòng.

Ai!

Khúc Đàn Nhi thở dài lần thứ 121, kết quả này, không phải là thứ nàng muốn.

Mới vừa ra khỏi cổng lớn của Khúc Phủ, nàng liền tưởng tượng sẽ bị người ta cho chặn kiệu cướp tiền, thiên tai nhân họa đến một trận, kết quả, một đường thuận lợi, một chút sóng gió cũng không thấy có. 

 Vào tới Bát Vương Phủ, nàng liền nghĩ, sẽ có hay không mấy nữ nhân chạy ra khóc sướt mướt náo loạn sự tình, nhưng. . . Cả một ngày dài, lộp bộp lộp bộp, thuận lợiđến mức làm cho nàng muốn thổ huyết.

Kẹt kẹt. . .

Cửa phòng tân hôn, bị người cho đẩy ra,một thân ảnh rảo bước tiến tới.

"Chúc Bát Vương Gia cùng Bát Vương Phi ân ân ái ái, vợ chồng hòa thuận, sớm sinh quý tử, bạch đầu giai lão." Bà mối nói văng vẳng bên tai, cũng không lâu lắm, cửa phòng tân hôn đã lại bị đóng lại.

Đến mức. . .

Khúc Đàn Nhi vô cùng yên tĩnh ngồi ở mép giường cưới, khăn chùm đầu che đi ánh mắt của nàng. Đêm nay không thể động phòng hoa chúc, nàng sẽ tận lực tránh. Phải dùng cách gì, một hồi liền tự nghĩ ra.

Chiêu thứ nhất là

"Tướng công! . . ." Khúc Đàn Nhi thở nhẹ, không đúng, là điệu đà, âm thanh bên trong thực chất đến ỏn ẻn. Ỏn ẻn tới mức bản thân tự nổi cả da gà. Lúc đó, lại thành công đem Mặc Liên Thành vừa mới muốn bước chân ra phanh lại. Sau một khắc, hắn lại hung hăng đem bước chân đi ra, hoa đào tựa như đôi mắt hiện lên một vòng quái dị.

Nàng coi nơi này là chốn nào?

Nữ tử gọi nam nhân trong thanh lâu?

"Tướng. . . Công, là người đi vào sao? Tại sao lâu như vậy mới tới, song cũng không cần vội." Khúc Đàn Nhi tiếp tục nhăn nhăn nhó nhó, ông trời a, cái này là nàng ở bên ngoàithanh lâu xem xét hết mấy ngày mới học được. Chỉ là. . . Nàng muốn thổ huyết, nàng xin thề với trời, nàng gọi nịnh nọt như thế, tuyệt đối không phải đang gợi tình, cũng tuyệt đối không phải đang dẫn dụ hắn tới.

Đương nhiên, là có dự địnhkhác.

Nghe nói, là nam nhân đều không thích loại con gái tầm thường*. Như vậy, nàng liền ngu cho hắn nhìn, thô bỉ cho hắn nhìn. Để hắn vừa nhìn thấy, liền nhượng bộ lui binh!

(*nguyên bản:庸脂俗粉: dong chi tục phấn. Ý chỉ người con gái tầm thường, không có não, không có văn hóa)


"Ngươi gọi Bản Vương là tướng công?" Mặc Liên Thành chau lấy lông mày.

"Đúng thế, sau khi thành thân, ngươi chính là tướng công của ta a? Hì hì. Nếu ngài không thích gọi tướng công, như vậy có thể gọi là nhân tình."

". . ." trên mặt tuấn mỹ vô song của Mặc Liên Thành biểu hiện có chút cứng đờ.

Thật, thần sắc của hắn luôn luôn bình tĩnh, có chút dấu hiệu tan vỡ.

----------------------

Đôi lời lảm nhảm của editor: Xin chào mọi người. Hihi. Mình là Nắng. Edit hết mấy chương rồi mà giờ mới chịu chào hỏi mọi người, thật có lỗi quá. :D

Thực ra thì mình cũng ko phải là một editor chuyên nghiệp, đây là bộ đầu tiên của mình. Lý do đâm đầu đi edit cũng là vì lọt hố phim Song Thế Sủng Phi, sau đó kiếm truyện đọc mà thực tìm không ra bộ nào edit cả. Lúc đó chỉ có Tiểu Hạ Mạt đang edit được 3 chương, mình đọc thấy rất mượt lên xin cùng làm, để có thể đẩy nhanh tốc độ ra truyện cho mọi người đỡ phải dài cổ mong chờ. Lần đầu thử nghiệm công việc của một editor nên chắc có nhiều thiếu sót, hi vọng mọi người góp ý để mình có thể làm tốt hơn. Cảm ơn mọi người, chúc mọi người đọc truyện vui.

(Bản đã edit) Bạo Tiếu Sủng Phi: Gia Ta Chờ Ngươi Bỏ VợNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ