Nghe vậy, Khúc Đàn Nhi vui vẻ, không nghĩ tới, nàng chỉ nói một câu như vậy hắn cũng không nghe, sau đó có thể khiến cho hôn sự này thành bong bóng? Nói sớm đi, sớm nói, nàng cũng không cần đến mức khó chịu như vậy rồi.
Chẳng qua, chịu đựng, việc nhỏ không nhịn thì làm sao làm đại sự.
Chỉ là, tên Bát Vương gia này có thể gật đầu nhanh một chút được không? Rồi hãy nói một câu hôn sự thất bại, nàng nhất định sẽ đốt nén nhang bái Phật, cảm tạ đại ân đại đức của hắn, có thể buông tha nàng lần này.
"Khúc đại nhân, ý của đại nhân là muốn bổn vương từ hôn?" Mặc Liên Thành chuyển động ống tay áo nhẹ giơ lên, ngón tay thon dài như ngọc, nhẹ nhàng chạm đến chén trà nhỏ trên chiếc bàn bằng gỗ hoa lê, cười nhu hòa như gió thoảng, lại hời hợt như vậy.
". . ." Đúng vậy a, đúng vậy a, ngươi nhanh gật gật đầu trả lời là được. Khúc Đàn Nhi khóe miệng giật giật, nhịn không được kích động nói ra.
Khúc Giang Lâm quỳ trên mặt đất, "Mọi thứ đều nghe theo Vương gia an bài, tuyệt không dám có nửa câu oán hận. ."
"Bổn vương nhớ không lầm, hôn sự này là Hoàng Thượng ban cho."
"Cái này. . ."
"Khúc đại nhân cảm thấy bổn vương có thể hủy hônđược sao?"
". . ." Khúc Giang Lâm vẻ mặt kinh sợ.
"Nếu như không thể hủy hôn, Khúc đại nhân mau tranh thủ thời gian chọn ngày hoàng đạo đi." Mặc Liên Thành nhàn nhạt nói, chưa từng thay đổi chút nào.
Khúc Đàn Nhi cả kinh, ngày hoàng đạo. . . Chỉ với một cái thánh chỉ, thì cứ như vậy đem nàng gả đi?
"Dạ dạ dạ, hạ quan đã biết." Khúc Giang Lâm lập tức bằng lòng, vui mừng lộ rõ trên nét mặt.
"Không còn sớm nữa, bổn vương phải hồi phủ, Khúc đại nhân không cần tiễn." Mặc Liên Thành không nhanh không chậm đứng dậy, con mắt phượng lạnh lùng nhìn lướt qua Khúc Đàn Nhi, khóe miệng khẽ động một cái, muốn nói cái gì đó mà lại không nói, bước chân nhẹ nhàng, thản nhiên hướng cửa lớn bước ra.
Mặc Liên Thành vừa đi, Thập tứ vương gia Mặc Tĩnh Hiên cũng vội vàng đi theo.
"Cung kính Bát Vương gia, Thập Tứ vương gia." Khúc Giang Lâm đứng lên hơi cúi người, mà thấp đầu, vừa vặn che đi khóe miệng xoẹt qua nụ cười đắc ý.
Hai ngườiMặc Liên Thành ra khỏi Khúc phủ.
Đường phố lát đá xanh, vì người giàu có tụ tập ở đấy, vẻn vẹn chỉ có mấy người đi đường.
Một cỗ xe ngựa xa hoa của Vương phủ, trong xe.
Mặc Tĩnh Hiên nghiêng người dựa vào cửa sổ, nhịn không được hỏi: "Bát ca, đệ không hiểu, người vì cái gì bằng lòng lấy nàng ấy? Nàng ấy cùng đại vương huynh. . ." Khẩu khí mang theo vài phần chán ghét. Ai mà lại không biết Tứ tiểu thư của Khúc phủ cùng Đại vương gia có quan hệ không rõ ràng? Hắn luôn ngưỡng mộ phi tử mà Bát ca cưới hóa ra lại là nàng ta.
Mặc Liên Thành khóe môi nhẹ nhàng phác lên một ý đùa cợt,"Đệ cứ nói đi"
"Đệ nói? Đệ chính là không hiểu. Không nhìn ra nữ nhân kia có cái gì tốt, ngoại trừ gật đầu cũng chỉ có gật đầu, huynh xem nàng vừa mới, từ đầu tới đuôi cũng không có ngẩng đầu lên qua, nói không chừng, bộ mặt nàng ta bị rỗ, không dám cho người khác nhìn, để ý kĩ một chút cái tư thế kia của Khúc đại nhân, rõ ràng chính là có âm mưu quỷ kế. Nếu là thật cưới nữ nhân kia, Bát ca sẽ không sợ sau này sẽ không có nổi một ngày tốt lành sao?"
"Số mệnh to lớn thật là phiền" Một câu bay bổng, ném ra một cái lý do đầy sức nặng.
"Đi! Bát ca, người khác không biết người, ta còn không hiểu huynh là người như thế nào sao? Đừng nói là phụ vương hạ chỉ, cho dù là thái hậu ra lệnh, huynh cũng không nhất định phải làm theo, huynh suy cho cùng -- "
"Đệ có từng thấy nữ nhân dâng đến miệng, ta sẽ cự tuyệt không?"
"A, cái kia cũng là."
"Trò hay, cũng nên cùng diễn" Mặc Liên Thành nhẹ nhàng nói, ánh mắt lạnh lùng.
Ở ngoài xe ngựa, cận vệ của Mặc Liên Thành cảnh giác nhìn tình huống xung quanh
------------
BẠN ĐANG ĐỌC
(Bản đã edit) Bạo Tiếu Sủng Phi: Gia Ta Chờ Ngươi Bỏ Vợ
Ficção GeralTruyện: Bạo Tiếu Sủng Phi: Gia Ta Chờ Ngươi Bỏ Vợ Tác giả: Phạm Khuyết Editor: Tiểu Hạ Mạt, Nắng & Phi Phi Văn án: "Bổn vương nói một, nàng không thể nói hai" Nàng đáp ba cũng được, không hề phiền toái "Bổn vương muốn nàng đi hướng Đông, nàng không...