CHAP 3: BÊN NHAU

1.6K 68 9
                                    


Hôm nay Mỹ Nhân đặc biệt dậy sớm, cầm tay Duyên đang ôm lấy mình đặt xuống giường nhẹ nhàng kéo chân đắp cho Duyên, trước khi đóng cửa cũng không quên nhìn Duyên một cái.

Mùi thơm của thức ăn đánh thức Duyên đang mơ hồ thức dậy, nửa mơ nửa tỉnh đi xuống dưới nhà, thấy Mỹ Nhân đang nấu súp loay hoay nêm niếm, đôi môi thỉnh thoảng lại chép chép thử vị.

Mỹ Duyên từ sau ôm lấy Mỹ Nhân: "Nhân nhà ta hôm nay không ngủ nướng à?"

Theo phản xạ Nhân đưa chiếc muỗng mà mình vừa nếm thử cho Duyên thử xem thế nào: "Bị mày bỏ đói nên tao phải mò vào bếp chứ sao"

"Tao dậy giờ này là đúng rồi mà, mày đừng có xạo" Mỹ Duyên gật gù có vẻ rất vừa khẩu vị, kết quả là không còn một tý nào đồ ăn thừa sót lại.

Hôm nay hai người lên thư viện để tìm tài liệu cho luận văn tốt nghiệp, như mọi khi đều ngồi trong một góc khuất ít người qua lại rất yên tĩnh.

Do hôm qua ngủ trễ với cả nằm một tư thế đến sáng nên Mỹ Duyên thấy hơi mỏi cổ lại buồn ngủ nữa, cứ kêu Mỹ Nhân bóp vai cho mình rồi lại ngủ lúc nào không hay.

*********

Mỹ Nhân nhìn người con gái trước mặt, cô gái này thật sự rất xinh đẹp, đến ngủ trông cũng như thiên thần, đôi mi rung nhẹ cùng nhịp thở đều đặn, Mỹ Nhân cũng đặt đầu xuống bàn đối diện với Mỹ Duyên.

Nhân vươn tay vén phần tóc trên má Duyên, công chúa lúc nào cũng ngủ ngoan như vậy. Mỹ Nhân nhìn chăm chú gương mặt Mỹ Duyên bản thân không biết có bao nhiêu kiềm chế lẫn bất lực.

Chỉ những lúc như thế này Nhân mới dám nhìn thẳng vào Duyên.

Nhân từ từ tiến gần về phía Duyên, do dự đặt lên đôi môi sự yêu thương vô bờ bến, đôi môi vừa mới chạm nhau thì Mỹ Nhân thoáng chốc hóa đá.

Mỹ Duyên không sớm không muộn lại thức giấc ngay lúc đó, Nhân nhìn thấy rất rõ đôi mắt của mình trong mắt của Duyên.

Vội bật dậy, hai người nhìn nhau không nói lời nào, không biết qua bao lâu Mỹ Duyên mới lên tiếng: "Nhân à!"

"Tao xin lỗi" Mỹ Nhân dứt khoát rời đi, Nhân không dám đối mặt với Duyên thêm phút giây nào nữa, Nhân sai rồi sai thiệt rồi, đáng lẽ ra Nhân không nên như vậy.

Mỹ Nhân rời đi bỏ lại Duyên vẫn chưa hoàn hồn ngồi nhìn theo dáng hình quen thuộc đã đi khỏi tầm mắt của mình.

Mỹ Duyên đi về một mình, trong đầu cứ hiện lên hình ảnh Mỹ Nhân lúc đó sửng sốt lo sợ rồi bất lực bỏ đi, đi thẳng lên phòng Duyên nằm xuống chiếc giường mà lẽ ra giờ này hai đứa đang buôn dưa lê đủ thứ chuyện.

"Nhân..."  Mỹ Duyên thiếp đi lúc nào mà không hay, lúc giật mình đã là 2h sáng, Duyên quơ tay qua bên cạnh nhưng chỉ có sự trống trãi, Nhân vẫn chưa về, vội lấy điện thoại gọi cho Nhân.

"Alo..." Đầu dây bên kia trả lời nhưng không phải Nhân.

"Cô là ai?"

"Tôi là y tá của bệnh viện XX, vừa nãy có người cấp cứu do tai nạn giao thông, điện thoại bị rơi lại,..."

[NhânDuyên]  Gặp được nhau khó thế nào?_END_Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ