CHAP 2: CÙNG NHAU

1.7K 75 2
                                    




Mỹ Nhân và Mỹ Duyên rất nhanh trở thành bạn thân của nhau, vốn dĩ thời gian không quan trọng, quan trọng là ông trời đã sắp đặt cho hai người gặp nhau, thấu hiểu và tin tưởng nhau.

Gia đình Mỹ Nhân sống ở nước ngoài chỉ có Nhân sống một mình ở căn nhà gần trường, do nhà có điều kiện nên Nhân sống khá thoải mái, thích gì làm đó, tự do tự tại.

Mỹ Duyên thì nhà ở quê lên Sài Gòn học tập, cái gì cũng lạ, may mắn lại gặp được Nhân , sau đó Nhân kêu Duyên về ở chung dù sao ở một mình đôi khi cũng buồn, ban đầu Duyên vẫn còn ngại nên thuê nhà trọ, về sau thấy khá bất tiện nên dọn về ở chung với Nhân luôn.

Cùng nhau gần hết quãng đời sinh viên, lúc nào cũng như hình với bóng , nếu hỏi có muốn xa nhau không, câu trả lời là: "KHÔNG!"

"Nhânnn....Ăn sáng." Mỹ Duyên gọi to mà Nhân vẫn nằm trùm chăn kín đầu không nghe thấy gì. Mỹ Nhân sống không theo quy tắc có thể ngủ nướng, không ăn sáng nhưng từ khi Mỹ Duyên về ở chung mọi thứ đều phải nghe theo Duyên, Nhân chỉ biết tuân lệnh mà thôi.

Mỹ Duyên một tay nắm chăn ra khỏi người Mỹ Nhân, Mỹ Nhân lăn qua lại nắm lấy chăn đắp lên người.

"Không dậy là Duyên đi học trước nghe" Vừa dứt tiếng liền thấy Mỹ Nhân bật dậy, chẳng nói chẳng rằng phóng thẳng vào nhà tắm, nhanh chóng chuẩn bị yên vị trên bàn ăn sáng.

Mỗi lần Nhân lười Duyên đều dùng trò này, mà lần nào cũng hiệu nghiệm, Duyên không biết tại sao nhưng Nhân chỉ nói vỏn vẹn "Đi học một mình buồn lắm" (chứ chẳng lẽ đó giờ Nhân đi học hai mình à?) lý do cùi bắp nhưng Duyên quyết định chấp nhận, miễn sao con người này nghe lời là được.

Thật ra Nhân không muốn Duyên đi học một mình chút nào, nhà tuy gần trường nhưng đi bộ kẻ qua người lại, có nhiều tên không biết điều cứ nhìn chăm chăm Mỹ Duyên nét mặt mười phần bất chính. Vì Mỹ Nhân không thích điều đó nên là nhất quyết không để Duyên đi học một mình.

Đúng vậy, Nhân luôn âm thầm bên cạnh yêu thương Mỹ Duyên. quãng thời gian 3 năm người khác không để ý nhưng nó là quãng thời gian đẹp nhất với Mỹ Nhân.

Hai người đi bộ đến trường, như thường lệ Duyên nắm tay Nhân, hai người đi sát nhau, cười cười nói nói.

Mỹ Duyên như công chúa bé nhỏ, nụ cười lúc nào cũng thường trực trên môi như trẻ con, chỉ cần nhìn là muốn bảo vệ.

Nhân rất thích vẻ nũng nịu của Duyên mỗi khi trời mưa đều kêu Nhân cõng về vì sợ dơ giày.

Mỗi một lần Duyên nhìn về phía Nhân mĩm cười Nhân lại cảm thấy cô bé này thật đáng yêu, cứ sau mỗi giờ học Duyên đều chạy lại ôm lấy Nhân kêu dẫn đi ăn gì đó, mỗi lần như vậy Nhân đều đồng ý.

Đối với Mỹ Duyên, Mỹ Nhân luôn có sự nuông chiều đặc biệt, Nhân luôn biết mình có tình cảm đặc biệt với Mỹ Duyên nhưng Nhân cũng biết trong lúc này không được để Duyên biết điều đó.

Mỹ Nhân đeo tạp dề, xắn tay áo xào xào chiên chiên, loay hoay dưới bếp (thường thì Nhân thích tự mình vào bếp hơn, chỉ buổi sáng lười quá nên để Duyên nấu thôi)

[NhânDuyên]  Gặp được nhau khó thế nào?_END_Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ