•2

3.7K 326 6
                                    

Dưới sân chơi của trại trẻ mồ côi tĩnh lặng, ánh nắng mặt trời ban mai chiếu xuống những tán lá cây xum xuê, tạo nên những lốm đốm nhỏ li ti trên mặt đất, mùi hương cánh hoa dịu dàng lan toả, lặng lẽ cuốn theo làn gió êm dịu. Dưới tán cây xanh to lớn có một cậu bé tầm mười hai tuổi, hai tay ôm chặt đầu gối và gục đầu xuống khóc thản thiết. Ngay sau đó một cậu nhóc khác với mái tóc màu đen sẫm, tầm mười tuổi đi đến nói:

"Nè Park JiHoon! Anh khóc lóc cái gì chứ? Tại sao lại khóc? Lại có người trêu anh hả? Để em xử lí nhé!"

Tuy cái miệng nho nhỏ chúm chím nhưng cậu nhóc này gần như đã la thoáng lên khiến người khác không nghe được hết. Park JiHoon vội vã ngước đầu lên giải thích:

"Không phải đâu GuanLinie!"

"Vậy tại sao anh lại khóc ??"

JiHoon gục đầu xuống, nhỏ giọng nói:

"WooJinie đã được Hoàng Hậu và Đức Vua đón rồi...hic...khi nào anh mới được chàng Hoàng Tử trong lòng đón đây..."

Nói xong JiHoon sịt nước mũi, lau đi nước mắt đang lấm lem trên gương mặt.

Từ nhỏ đến giờ, JiHoon luôn mang trong mình một điều ước đó là được một chàng Hoàng Tử đẹp trai đến cứu mình khỏi trại trẻ mồ côi này và sẵn lòng yêu anh suốt đời.

"Anh cần gì chàng Hoàng Tử nào nữa ? Chẳng phải em đã ở bên cạnh anh rồi sao ?" - GuanLin vỗ vai JiHoon động viên anh

"Thật sao ? Em sẽ là chàng Hoàng Tử đẹp trai, cam đảm của anh như trong những câu truyện cổ tích sao ?"

JiHoon nhìn GuanLin với đôi mắt sáng suốt, đầy hy vọng và mong chờ câu trả lời của cậu.

"Tất nhiên rồi đồ ngốc này ! Em sẽ luôn ở bên canh anh ! Hứa đó !"

JiHoon nở một nụ cười thật tươi, khóe mắt cong lại và vui vẻ gật đầu lia lịa.


Xin lỗi JiHoonie...em không thể ở bên cạnh anh nữa rồi...

Một đôi vợ chồng trẻ dắt GuanLin đi, nhưng cậu vẫn lo lắng quay đầu lại nhìn anh. JiHoon hiện đang ôm trong tay con gấu bông màu trắng và đứng trước cửa khóc thản thiết, luôn gọi đến tên của GuanLin. Anh khóc đến nỗi lạc cả giọng, khiến cậu không khỏi cảm thấy có lỗi và lo lắng.

Trước đây khi mẹ JiHoon mang thai anh, bà đã cố thuyết phục người bố để chấp nhận cái thai này, nhưng ông không chịu trách nghiệm, lại bỏ rơi bà với cái bụng bầu nặng nề một mình. Muốn phá thai nhưng không dám, bà không sợ mất anh mà lại sợ bà chết. Cuối cùng đã đẻ ra anh và để lại trại trẻ mồ côi. Bị bỏ rơi từ bé nên anh rất sợ việc đó sẽ tiếp tục xảy ra với mình, nhưng cuộc sống đâu biết trước điều gì ? Một lần nữa mối tình đầu trong sáng đáng yêu của anh đã phải tạm biệt...

Năm anh hai lăm tuổi, mặc dù tuổi này đã lớn và phải rời khỏi trại trẻ mồ côi nhưng các sơ lại thương anh, muốn anh ở lại nơi đó. Anh cũng đã biết suy nghĩ trưởng thành, tìm một việc nhỏ để kiếm tiền cho vào quỹ của trại.

||PanWink|| L.O.ㅅ.ENơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ