Chương 25

3K 55 0
                                    

  Cơm nước xong Tống Tiểu Sơn trở lại bệnh viện một lát rồi về nhà.

Lúc sắp đi, cậu mặt mày ủ rũ nhìn Tống Uyển Yểu: "Chị, chị đừng quên giúp em gọi điện thoại cho mẹ nhé, nói giúp em vài câu đi."

Tống Uyển Yểu cười mắng cậu: "Sao lúc tiêu tiền như nước lại không nghĩ tới bây giờ đi?"

Tống Tiểu Sơn vừa nghe những lời này, lập tức giậm chân: "Họ mỗi tháng chỉ cho em từng đó tiền sinh hoạt phí, em thỉnh thoảng còn phải đi làm thêm cho người ta, một quyển sách chuyên ngành như thế chỉ được 200$ (tiền đó), tiền đó đều là mồ hôi nước mắt của em đó. Nửa năm nay em còn chưa mua quần áo, cái Ipad2 lần trước vẫn là anh rể tặng cho em đó."( tr này biết khi chỉ mới ra đời apad 2 thôi).

Tống Uyển Yểu nhìn đến trên người cậu đúng là vẫn cái áo lông cũ kia, trong lòng mềm ra: "Được rồi, lát nữa chị sẽ gọi điện thoại cho mẹ, em yên tâm mà về nhà đi. Em đưa số tài khoản cho chị, chị chuyển tiền cho."

"Không cần, không cần." vừa nghe đến chuyển tiền, Tống Tiểu Sơn nói: "Em tự đi làm thêm, có thể sống qua ngày được. Em đường đường là nam tử hán đại trượng phu sao có thể đi xin tiền được."

Tống Uyển Yểu cười, Tống Tiểu Sơn cũng ngây ngô theo, xách cái ba lô to trong góc phòng, hào sảng vẫy tay với hai người: "Anh rể, chị, em đi đây."

Hàn Vệ Vũ cầm chìa khóa xe hỏi cậu: "Muốn anh tiễn em hay không?"

"Không cần", Tống Tiểu Sơn nói: "Em tự đi"

Tống Tiểu Sơn đi rồi trong phòng bỗng nhiên im lặng hẳn.

Tống Uyển Yểu tựa vào đầu giường, trong chay đang chơi đùa quả cầu tuyết rơi của ngày sinh Khổng Tử.

Hàn Vệ Vũ sán lại gần cùng chơi: "Cái này ở đâu ra vậy?"

"Tiểu Sơn tặng đó, nói là lúc trở về, mua ở sân bay New York."

"Cậu nhóc này rất có ý."

Tống Uyển Yểu nói: "Đúng vậy, à đúng rồi, hôm nay làm sao lại tới sớm thế?"

"Buổi tối phải đi xã giao." Hàn vệ Vũ giúp cô chỉnh lại cái đệm dựa: "Anh sợ ngộ nhỡ lúc em gọi điện cho anh, anh nghe không thấy nên nói trước với em một tiếng."

Tống Uyển Yểu "a" một tiếng, Hàn Vệ Vũ ngồi cạnh bên người cô nói: "Nhà em giáo dục trẻ con thật khác so với những nhà khác."

"Ba mẹ em đối với chúng em trên cơ bản rất thoải mái, chỉ có với Tiểu Sơn là nghiêm khắc hơn một chút, mẹ em nói, con trai cần phải rèn luyện, nếu không sẽ không nên thân."

Hàn Vệ Vũ kinh ngạc: "Lời này không giống với bà Tống, nhưng rất nguyên tắc."

"Anh không biết rồi." Tống Uyển Yểu cười anh: "Còn giả bộ gì."

Hàn Vệ Vũ không thanh minh, cười rồi nắm nhẹ cánh tay cô.

Tống Uyển Yểu nói: "Chẳng qua là về sau, nếu chúng ta có con..."

Mặt cô buồn rũ rượi, tay kia thì nhẹ nhàng vuốt bụng...

Sự thật luôn là thứ tàn nhẫn phá vỡ mọi chuyện, Hàn Vệ Vũ cúi đầu hôn lên mu bàn tay của cô.

Những bong hoa tuyết màu trắng chầm chậm yên lặng chậm rãi rơi xuống, cách một lớp thủy tinh, bên trong là một thế giới đơn thuần tốt đẹp. Hàn Vệ Vũ bỗng nhiên cảm thấy phần quà này của Tống Tiểu Sơn rất có ý nghĩa.

Từ trong bệnh viện đi ra thì đèn hoa đã bật sáng, Hàn Vệ Vũ để xe ở dưới lầu, chờ Tiểu Nguyên đưa xe tới đón.

Bệnh viện ở vùng ngoại ô, Tiểu Nguyên gọi hai cuộc điện thoải bảo là trên đường kẹt xe khiếp quá, không thể đến ngay được.

Hàn Vệ Vũ cũng không nóng vội, đứng ở dưới bóng cây ngẩng đầu ngắm bầu trời đêm.

Thường có người hình dung bầu trời đêm là màu lam sẫm như nhung thiên nga, so sánh như vậy có vẻ lỗi thời, hiện tại bầu trời thành thị đã không còn vẻ cao quý như thế, ngược lại lại bị nhiễm bầu không khí ngột ngạt ô nhiễm.

Ở trong trí nhớ của anh, lần thấy bầu trời đêm thiên nga đó là lần đi theo mẹ thăm ba ở một huyện nhỏ, lần đó ba của anh sắp được đề bạt làm phó giám đốc sở tài chính, đúng là quãng thời gian vui vẻ thỏa mãn.

Một tay anh nắm tay ba, một tay nắm tay mẹ, sôi nổi hoạt bát đi trên con đường xi măng ở huyện, mỗi lần ngẩng đầu anh đều có thể thấy những ngôi sao trong trời đêm như đá quý, nhấp nháy dịu dàng nhìn xuống anh.

Hàn Vệ Vũ khẽ thở dài, anh không phải là người thích nhớ lại chuyện xưa, lại không biết vì sao đêm nay lại nhớ tới từng việc từng việc nhỏ bé như thế.

Anh ngẩng đầu nhìn về một ô cửa sổ ở tầng năm bệnh viện, bên trong tỏa ra ánh đèn nhàn nhạt, ngọn đèn kia như chiếu vào ngực anh, khiến lồng ngực anh đau âm ỉ nhưng cũng mang theo một chút an tâm.

Tiểu Nguyên thong dong đi tới, ở trên xe nói với Hàn Vệ Vũ: "Anh hai, hôm nay thực sự là xui xẻo, khung cảnh nhị hoàn thượng đổ kia (kẹt xe) phải gọi là rất hoành tráng, 5, 6 cảnh sát đừng ra điều khiển mà vẫn chưa khai thông."

Hàn Vệ Vũ có chút không tập trung, gật đầu tùy ý, phụ họa một tiếng.

Tiểu nguyên im lặng, một hồi sau lại hỏi: "Anh hai, tình trạng của chị dâu có đỡ hơn chút nào không?"

Hàn Vệ Vũ cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì, Tiểu Nguyên âm thầm thở dài, nghĩ rằng anh sẽ không trả lời, ai ngờ, đột nhiên anh nói: "Tiểu Nguyên, cậu còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy chị dâu của cậu không?"

"Nhớ rõ", Tiểu Nguyên nói: "Sao lại không nhớ được, lúc đó chị dâu vẫn chỉ là một cô bé, nói thật, nhiều năm như thế em vẫn chưa thấy qua cô bé nào lại xinh như thế."

Hàn Vệ Vũ ngẩng đầu: "Ừ, nhiều năm như vậy."

Ánh mắt anh sâu thăm thẳm, trong đêm nay đây là lần thứ mấy anh nhớ lại chuyện cũ.

Tiểu Nguyên nghe thấy giọng nói ảm đạm nói không nên lời cả anh, liền khuyên: "Anh hai, bệnh của chị dâu còn có thuốc có bác sĩ, em nghe mọi người nói bệnh này cũng có thuốc điều trị, từ từ sẽ hết, mọi việc đêu có thể."

Hàn Vệ Vũ nhắm mắt nói: "Đúng thế, anh cũng biết nhưng anh vẫn đau lòng cho cô ấy, trên mu bàn tay toàn là lỗ kim tiêm, gầy như thế mà mỗi ngày còn phải uống hai chén thuốc bắc, đôi khi có thể đau ở nơi nào đó trên người, cũng chưa bao giờ nói, vừa thấy anh là cười."

Tiểu Nguyên rất ít khi nghe Hàn Vệ Vũ nói một mạch nhiều như thế, không khỏi kinh ngạc, rồi lộ vẻ cảm động.

Đều nói anh hùng nhụt chí nữ nhân tình trường, cậu không biết dùng trong hoàn cảnh này có đúng không nhưng vẫn nghĩ đến một câu nói như thế.

Trên đường đi, giao thông được cải thiện một chút, dòng xe đi được một chút lại dừng, nhưng vẫn là đi về phía trước được.

Dừng lại trước đèn đỏ, Tiểu nNuyên nói với Hàn Vệ Vũ: "Bên phía Lão Dịch lại gây phiền phức rồi."

Trên mặt Hàn Vệ Vũ rất nhanh hiện lên một tia âm ngoan: "Lão già này! Hắn cho rằng chúng ta không động đến hắn, hắn sẽ buồn chán sao, lại gây sức ép như vậy là sợ bản thân chết quá chậm sao."

Dừng một chút, anh nói: "Lần trước dám động vào Uyển Yểu, lại TMD mở miệng trù Uyển Yểu, hừ, lần này phải cho hắn chết không tử tế được! Dù sao Uyển Yểu có việc gì cũng có anh ở bên cạnh, anh thật muốn nhìn xem, là mạng của rắng cứng hay mệnh của anh cứng."

Tiểu Nguyên không dám tiếp lời, cậu sớm biết Hàn vệ Vũ là người có thù tất báo, lâu như vậy không động đến Lão Dịch là vì để ý đến câu "chết không được tử tế" kia, nếu đều mạnh khỏe, có thể hắn có thể chạy thoát cũng không chừng, ai ngờ Tống Uyển Yểu lại bị bệnh nghiêm trọng như thế.

Hàn Vệ Vũ đưa di dộng ra, nhấn mấy dãy số, Tiểu Nguyên nghe thấy anh thảo luận trong điện thoại: "Ừ, theo sát hắn cùng Dương Quế Hưng, đặc biệt là lúc hắn đi cậu lạc bộ đêm, phát hiện thứ gì lập tức tung tin ra."

Lão Dịch lần này xong đời rồi, Tiểu Nguyên nghĩ thầm, bị anh hai cậu nhìn trúng nhất định là trốn không thoát.

Tống Uyển Yểu vừa ngủ mơ màng thì bỗng nhiên một người cao to nằm vào trong chăn.

Cô vừa động đậy, người kia liền ôm sát cô: "Đừng nhúc nhích, mau ngủ đi."

Cô ngửi ngửi: "Anh uống bao nhiêu rượu vậy?"

Anh nhẹ nhàng véo mặt cô một cái: "Mũi em thính như mũi chó con ấy, anh đã tắm rửa nhiều như vậy mà cũng ngửi thấy mùi rượu."

"Uống ít rượu một chút." Cô cọ cọ vào áo ngủ của anh, tìm một vị trí thoải mái, lại nói: "Không tốt cho cơ thể."

Trong mông lung cô nghe anh nói: "Bã xã, anh yêu em."

Cô muốn nói cái gì, nhưng thật sự rất buồn ngủ, nên đảo mắt đã ngủ mất.

Buổi sáng hôm sau, Tống Uyển Yểu vừa mở mắt, Hàn Vệ Vũ một tay chống đầu bình tĩnh ngắm cô...

"Sao anh lại không đi làm?" cô dịu mắt, không có thói quen cùng rời giường khi anh còn bên cạnh.

Hàn Vệ Vũ nói: "Hôm nay anh ở cùng em."

"Gần đây không phải anh đang bận thu mua sao, sao còn có thời gian thế?" Tống Uyển Yểu sửng sốt, đột nhiên nhớ tới, hôm nay hẹn cùng bác sĩ để phá thai.

Cô miễn cưỡng cười: "Anh nói, vậy phải ở cả ngày, đâu cũng không cho phép đi."

Hàn Vệ Vũ nói: "Ừ, không đi đâu cả."

Điểm tâm sáng là Đinh Tiểu Hải và Tống Nhược Yểu cùng nhau đưa tới, bệnh viện cũng có bữa sáng, đồ ăn cũng rất phong phú, nhưng Tống Nhược Yểu nói đặc biệt dặn bảo mẫu trong nhà nấu cháo gạo, sanh non thường rất hại cho sức khỏe, nhất định phải bồi bổ khí lực.

Gạo được rang khô thơm rất ngon miệng, Tống Uyển Yểu không có hứng thú ăn cũng ăn một chén, còn lại toàn vào trong bụng Hàn Vệ Vũ. Ăn xong điểm tâm, Đinh Tiểu Hải cùng Hàn Vệ Vũ đi đến hành lang, không biết thương lượng chuyện bí mật gì, ngẫu nhiên nghe bọn họ cao giọng mắng một hai câu thô tục.

Tống Nhược Yểu đóng cửa lại: "Cả ngày tính toán tới lui, đừng để ý tới bọn hắn."

Tống Nhược Yểu mang thai đã sáu bảy tháng rồi, bụng cũng nhô ra, đi lí la lí lắc tới bên giường cô, sờ sờ trán Tống Uyển Yểu: "Em gái, hai nay cảm thấy như thế nào?"

"Vẫn tốt, cũng không có chảy máu, chỉ là ngực có đôi khi có chút đau."

"Ngực đau?" Tống Nhược Yểu vội vàng hỏi: "Nói với bác sĩ chưa, bác sĩ bảo thế nào?"

"Em nói, bác sĩ nói thiếu máu bất sản luôn đi kèm với những triệu chứng như thế, cần theo dõi hai ngày."

"Aizz" Tống Nhược Yểu thở dài: "Sao bệnh lại tìm tới người em chứ?"

Tống Uyển Yểu cười, cũng không trả lời, tay sờ sờ bụng Tống Nhược Yểu: "Lần kiểm tra thai trước, tình hình thế nào?"

"Rất tốt, các hạng mục đều bình thương, cục cưng phát triển cũng rất tốt."

Tống Uyển Yểu thu tay lại, hỏi: "Chị, mang thai cục cưng có cảm giác như thế nào?"

Tống Nhược Yểu biến sắc, lại như không có việc gì cười cười: "Chờ sau này em mang thai sẽ biết, rất phiền, chân chị hiện tại bị phù rất thảm, có đôi khi người cũng không đứng lên được, dù sao chính là cả người không thoải mái."

Tống Uyển Yểu thản nhiên cười: "Sau này, aizz, sau này.."

Tống Nhược Yểu nghiêm túc nhìn cô: "Em gái, em đừng tỏ vẻ nhìn thấu mọi việc nữa, nhìn vào làm cho người ta thấy đau lòng, hãy nghĩ đến bọn chị, nghĩ đến Hàn Vệ Vũ, có gì đâu mà phải như vậy?"

Tống Uyển Yểu vẫn cười: "Hiểu rồi, hiểu rồi."


Tình trạng Tống Uyển Yểu lúc nạo thai, bác sĩ nói, có thể ra nhiều máu nên nguy hiểm, tất cả mọi người không dám nói với cô, chỉ trơ mắt nhìn cô bị đẩy vào phong phẫu thuật.

Tống Uyển Yểu cởi quần theo yêu của của y tá, cô nằm ở trên bàn phẫu thuật, gập hai chân, cảm thấy được thân dưới lành lạnh, vừa xấu hổ thẹn thùng lại không được tự nhiên, rốt cuộc cô cảm nhận được lời nói của chị cô, phụ nữ ở dưới đàn ông là tư thế này, sau đó vẫn phải duy trì tư thế này để sinh con cho anh ta.

Mấy chuyện có liên quan đến chuyện sinh con và quan hệ nam nữ đều phải duy trì ở tư thế khuất nhục này.

Thuốc mê theo dây truyền đi vào trong tĩnh mạch của cô, trước mắt cô càng ngày càng mơ hồ, cuối cùng hoàn toàn mất đi ý thức.

Hàn Vệ Vũ đứng ngoài phòng phẫu thuật, nhìn thấy đèn đỏ sáng lên, tim đập hơi hỗn loạn.

Anh chưa từng nghĩ tới mình sẽ có một ngày khiếp sợ đến thế, bà xã của anh, người phụ nữ của anh, ở trong đó lấy đứa nhỏ ra, còn có thể ra rất nhiều máu.

Anh đã từng nhìn thấy máu tươi đầy đất, mặc dù là máu người khác hay máu của mình thì ánh mắt vẫn không hề nháy một chút. Nhưng nghĩ đến người phụ nữ của anh phải chảy rất nhiều máu, trong lòng anh lại đau đớn vô cùng, khó có thể kiềm chế được.

Sớm biết như thế, anh sẽ không chạm vào cô, tội gì vì nhất thời vui thích mà phải làm tội cô như thế.

Ý niệm trong đầu một khi đã hình thành, liền cắm rễ dưới đáy lòng, anh nắm chặt tay, sắc mặt âm trầm đáng sợ.

Cho đến khi Tống Uyển Yểu được đẩy ra từ phòng phẫu thuật, bác sĩ nói: "Phẫu thuật thành công, không có phát sinh chuyện gì nguy hiểm."

Lòng của anh cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.

Lúc Tống Uyển Yểu tỉnh lại, bụng rất đau.

Hàn Vệ Vũ nhìn thấy mặt cô trắng bệch, mô hôi lạnh che kín trán, vô cùng gấp gáp hỏi: "Đau ở đâu? Rốt cuộc là đau ở đâu?"

Lại xoay người muốn đi tìm bác sĩ, Tống Uyển Yểu giữ chặt anh: "Không sao cả, vừa rồi bác sĩ nói, phẫu thuật tử cung co rút sẽ bị đau."

"Có thể uống thuốc giảm đau hay không?"

"Đừng lo" Cô nói: "Đôi khi đau bụng kinh cũng kịch liệt như thế mà."

Anh bất lực, cũng không thể chịu đau đớn thay cô, đánh phải lấy khăn mặc lau mồ hôi cho cô.

Tống Uyển Yểu bỗng nhiên cười yếu ớt: "Aizz, anh có nhớ không, cái lúc anh bị người ta chém bị thương ở trong bệnh viện, em cũng lau mồ hôi cho anh như vậy."

Anh đem sợi tóc dính đầy mồ hôi của cô vén ra sau tai: "Nhớ, lú đó em bị anh giam ở bệnh viện, buộc em phải chăm sóc anh."

"Anh cũng biết là em không tự nguyện à."

Anh nửa nói giỡn: "Anh đã dùng khổ nhục kế, thừa dịp bị thương mượn cơ hội tranh thủ sự đồng tình của em."

Hơn nửa giờ sau, cơn đau của Tống Uyển Yểu cuối cùng cũng giảm bớt một chút.

Cô thở hổn hển nói: "Hu, vừa rồi thực sự là đau chết mất."

Hàn Vệ Vũ nhìn cô, đột nhiên nói: "Bà xã, xin lỗi..."

Cô ngạc nhiên: "Cái gì?"

"Vừa rồi anh ở bên ngoài phòng phẫu thuật, trong tròng rất sợ." Hàn Vệ Vũ cúi đầu: "Lúc đó thực không nên chạm vào em."

Lời này nói ra thực sự hợp với tính tình nhất quán của Hàn Vệ Vũ.

Tống Uyển Yểu sửng sốt, cười rộ lên: "Nhìn anh ngốc chết đi được, em tự nguyện cho anh chạm vào, nói vậy được chưa."

Cô luôn rụt rè, không hay nói giỡn, bỗng nhiên nói ra những lời này khiến Hàn Vệ Vũ có chút không thể tin được, ngơ ngác nhìn cô.

Tay của Tống Uyển Yểu vỗ vỗ mặt anh: "Đồ ngốc."

Cô dừng lại một chút: "Em yêu anh"

Đã trải qua lần phẫu thuật vừa rồi, cô bỗng nhiên bộc phát ý thức rõ ràng rằng, cô là một người phụ nữ, không có bất ngờ gì xảy ra, mỗi người phụ nữ đều sẽ chỉ là người phụ nữ của một người đàn ông.

Mà người đàn ông của cô chính là Hàn Vệ Vũ.

Cuộc sống mỹ mãnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ