9

78 6 0
                                    


Sau hôm khai giảng, Daniel tận lực trốn tránh Woojin.

Hắn buổi sáng rời khỏi nhà từ rất sớm tới trường, về nhà thì lập tức về phòng. Có thể nói, hắn cùng Woojin hầu như không có cơ hội gặp mặt. Mà cứ tới buổi tối hắn sẽ ôm lấy heo con để cân bằng lại tình cảm của chính mình...

Woojin dần dần cảm thấy sự lạnh lùng của Daniel, cậu ngây thơ cho rằng đó là do Daniel đang ghét cậu, thế là, cậu cũng không dám chủ động tới gần Daniel. Có một bóng dáng nho nhỏ, bình thường trốn vào trong một góc, nhìn lén nhất cử nhất động của Daniel...

"Bọn họ có phải cãi nhau không? Sao đột nhiên lại trở nên bất hòa?" Mơ hồ cảm giác được Daniel cùng Woojin trong lúc này có vẻ không thích hợp, Minki lo lắng hỏi Dongho. Vốn dĩ có thể nói hai người "như keo như sơn" vậy mà đột nhiên lại trở nên lạnh nhạt với nhau như thế?

"Daniel muốn ôn thi đại học, không rảnh chơi cùng Woojin mà thôi." Dongho cố trấn an sự lo lắng của Minki.

"Cũng đúng." Minki cười cười, xoay người đi vào bếp làm cơm tối.

Cãi nhau rồi sao... Dongho nhìn về phía phòng ngủ của Daniel.

"Cốc! Cốc! Cốc!"

"Vào đi!" Vội vàng giấu đi heo con, Daniel nói.

Dongho đi vào phòng, ngồi xuống giường: "Học tập có vẻ vất vả quá đi!"

"Vẫn tốt..." Daniel không yên lòng trả lời lấy lệ.

"Con... cùng Woojin cãi nhau sao? Gần đây thấy hai đứa có vẻ bất hòa..." Do dự một chút, Dongho quyết định hỏi.

Daniel sợ run một chút, sau đó giả vờ bình tĩnh trả lời: "Woojin mới mười tuổi, con sao có thể cùng nó cãi nhau a? Con chỉ là bận học, không có thời gian chơi cùng mà thôi."

"Vậy thì tốt..." Lộ ra biểu tình bí hiểm, Dongho rời đi phòng của con trai.

"Woojin, đã ngủ chưa?" Đi vào phòng Woojin, Dongho thấy cậu đang ngồi ở trên giường, trong tay ôm một con gấu bông.

"Còn chưa ngủ..." Giọng nói mềm nhẹ lộ ra một chút sự cô đơn.

Dongho lên giường Woojin, dịu dàng sờ sờ đầu của cậu: "Woojin không vui sao?"

"...Daniel hyung đã lâu không chơi với Woojin..." Woojin càng nghĩ càng đau lòng, ôm chặt con gấu vào lòng.

"Hyung ấy chỉ là bận học, không có thời gian a!" Dongho thoải mái nói.

"Daniel hyung... Có phải ghét Woojin không?" Trong mắt đong đầy nước mắt, Woojin ngẩng đầu hỏi Dongho.

"Đương nhiên là không phải!" Dongho đem vật nhỏ ôm vào trong lòng, "Woojin dễ thương như thế, ai gặp cũng đều sẽ thích Woojin!"

"Có thật không ạ?" Woojin có điểm không tin.

"Thực sự! Appa cũng rất thích Woojin a!" Dongho sờ sờ đầu của cậu, nói.

"Dạ..." Biểu tình vẫn cô đơn như trước, Woojin cúi đầu bắt đầu nhớ đến Daniel hyung của cậu...

Daniel đã lâu chưa ôm Woojin một cái rồi... Không có... hôn Woojin nữa...

[KangJin] [Edit] [Short fic] 10 tuổi vs 17 tuổiWhere stories live. Discover now