Tôi bị em thu hút, tôi không phủ nhận điều này, trong hội nghị, em như một thiên thần cao ngạo nhưng không kém phần đáng yêu, dùng bề ngoài và sự mạnh mẽ của mình mà lôi kéo ánh mắt tôi.
Tôi theo đuổi em, tôi tự tin với ngoại hình của mình, gia thế của mình, quyền lực của mình, vậy mà dường như dưới mắt em, những thứ đó chỉ là đồ bỏ. Ha ha, em đây là chơi trò lạt mềm buộc chặt sao? Không vấn đề, nếu em thích, tôi sẵn sàng chơi với em. Tôi không tin, trên đời này lại có người phụ nữ nào không ham hư vinh.
Sống trên đời này ba mươi năm, nhưng dường như, đây là lần đầu tư thất bại nhất của tôi. Em... có vẻ không thích tôi thật. Tôi thất vọng, nhưng tự tôn đàn ông của tôi không cho phép tôi dừng lại ở đó. Cái khoảnh khắc dùng sức mạnh chiếm đoạt em, quả thật, tôi vô cùng hối hận, nhưng nếu thời gian quay ngược trở lại, tôi vẫn làm như thế, đơn giản chỉ vì, tôi, yêu em mất rồi.
Tình yêu của tôi có vẻ trong mắt em chẳng đáng giá gì cả, không sao, thời gian còn dài, tôi không sợ, tôi tự tin mình có đủ khả năng hóa thù hận trong mắt em thành tình yêu.
Nhưng, tôi ngàn tính vạn tính, cũng không thể ngờ, mẹ tôi vì muốn chia rẽ tôi và em mà có thể gài bẫy em, chứng cứ trong tay bà ấy... chỉ sợ em cả đời sẽ phải ngồi tù thôi.
Giữa tình yêu và em, tôi chọn em. Dù sao, em cũng hận tôi, hận thêm chút nữa cũng không sao chứ? Chỉ xin em, đừng để tôi nhìn ra bất cứ một tia lưu luyến nào trong mắt em.
_________
Trong một quán cafe.
Tôi nhìn anh và mẹ anh, đáy lòng chết lặng. Trong truyện ngôn tình, chẳng phải khi gia đình nam chính khi chia rẽ uyên ương sẽ lẳng lặng giấu nam chính hẹn nữ chính ra, sau đó vung chi phiếu "Ra giá đi" sao? Còn trường hợp của tôi? Sợ là có một không hai trên đời này đi.
Tôi giấu cay đắng vào trong mắt, lặng lẽ nhìn anh như nhìn người xa lạ. Anh ngồi im ở đó, giương mắt chống lại ánh mắt của tôi, như ngầm nói với tôi, mau mau cầm tiền rồi biến đi, cũng như ngầm đồng ý với lời nói của mẹ anh, tôi không xứng với anh, anh chỉ là chơi đùa qua đường với tôi mà thôi. Trái tim như vỡ vụn từng mảnh, lại nghĩ đến bản xét nghiệm kia, tôi hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, lảng tránh ánh mắt anh, tôi sợ anh nhìn thấy tình yêu mà tôi đã dùng toàn bộ sức lực mà giấu anh, bây giờ, tôi có sự lựa chọn ư? Tôi đè nén hơi thở hỗn loạn yếu ớt cùng trái tim đau như cắt của mình, cầm chi phiếu trên bàn, đi thẳng một mạch.
Tôi giấu anh rất nhiều điều.
Tôi yêu anh từ rất lâu rồi, anh không biết.
Anh cưỡng bức tôi, tôi đau lòng, nhưng vẫn hạnh phúc, ít ra, anh dùng phương pháp cực đoan nhất nói với tôi, anh yêu tôi nhường nào.
Từng cử chỉ, ánh mắt của anh khi ấy... Là anh che giấu quá giỏi, hay tôi quá ngốc nghếch, đề cao bản thân quá?
Vậy mà tôi từng cho rằng anh đã yêu mình.
Cầm tờ xét nghiệm trên tay, tôi thật không biết nên vui hay buồn. Cuối cùng, tôi vẫn không được quyết định sự sống cho con mình. Là trời định, thì không thoát được.
BẠN ĐANG ĐỌC
Đoản Ngược - [VyVy]
Short StoryTất cả đoản ngược của #mekevyvy đều được đăng tại đây. Bản quyền thuộc về Blog Truyện Ngôn Tình, nghiêm cấm hành vi sao chép dưới mọi hình thức. Thanks.