Bạch Dương nhìn tất cả mọi người lui khỏi phòng ăn, người đàn ông bên cạnh còn không có ý thả cô đi, chẳng lẽ người này không muốn ăn cơm, còn đang suy nghĩ chuyện vừa nãy đi!
"Đi, đi ăn cơm!" Trong lòng bất đắc dĩ lắc đầu, cô chỉ vỗ vỗ vai anh, sau đó giùng giằng.
Sư Tử ảo não thở dài, ôm lấy thân thể cô tới bàn ăn.
"Nha, anh làm gì thế? Thả em xuống, tự em đi." Bạch Dương kêu lên một tiếng, đôi tay ôm lấy cổ anh để khỏi rớt.
"Em xác định em có thể tự đi?" Sư nghe cô nói, dừng bước lại, hài hước nói, đối với thân thể cô, anh rõ như lòng bàn tay.
"Em đâu có yếu ớt như dậy, chân em không có bị thương." Bạch Dương kỳ quái nói thầm một tiếng, sau đó giùng giằng muốn xuống, cô không muốn bị anh ôm, nếu không chút nữa anh lại ở trên người cô tác quái, cơm này không cần ăn rồi.
Nghe vậy, Sư Tử cười tà nhẹ nhàng để cô xuống.
"A. . . . . ." chân Bạch Dương vừa chạm đất liền lảo đảo một cái thiếu chút nữa té ngã, may là Sư Tử kịp thời đỡ cô, anh cười tà khom lưng bế cô lên, "Bảo bối, thể lực em đúng là kém, như vậy đùi đã mềm rồi hả ? Xem ra sau này anh cần cho em tăng cường rèn luyện!"
Bạch Dương nhất thời xấu hổ chôn đầu trước ngực anh, mất thể diện! Thật là mất mặt chết! Cô lại bị anh trêu chọc đến đùi mềm nhũn, hơn nữa còn không tự biết.
Thể lực cô kém? Tất cả thành viên nữ trong tổ chức đều nói thể lực cô tốt nhất, nếu không phải người này "sói đội lốt cừu" tối qua và sáng nay không hề tiết chế muốn cô, làm sao lại có bộ dáng như vậy, còn dám nói thể lực kém, suy nghĩ một chút đã tức.
"Ha ha ha. . . . . ." Nhìn thấy cô bộ dáng đà điểu, Sư Tử cười đến vui vẻ, trên thế giới này sợ rằng chỉ có Sư Tử anh là có vinh hạnh nhìn thấy đủ loại bộ dáng xinh đẹp của cô làm người ta mê muội!
Anh đặt cô bên bàn cơm, giúp cô trải khăn ăn, cưng chiều sắp xếp món ăn.
"Oa. . . . . . Không nghĩ tới phòng ăn nho nhỏ, xanh xao lại lốt như vậy, không biết hương vị thế nào? Thật mong đợi." Bạch Dương nhìn món ăn trên bàn ăn, hai mắt cười đến tỏa sáng, làm một sát thủ kiêm phú phu nhân, cô có thể nói muốn cái gì có cái đó, nhưng cô chỉ hứng thú đối với thức ăn ngon.
"Nếm thử một chút, những thứ này đều là đặc sắc ở đây." Sư Tử cười dịu dàng, sau đó không ngừng gắp thức ăn vào chén cô, gắp đến mức chén của cô chất thành ngọn núi nhỏ, vẫn chưa ngừng tay.
"Ừ, vị rất ngon, thật không uổng công , không nghĩ tới nơi này cảnh đẹp, thức ăn lại thơm." Bạch Dương vừa ăn vừa nói, thật là hưởng thụ trong đời.
"Ha ha ha. . . . . . Thật khoa trương như vậy sao? So với Jackie làm còn hoàn hảo hơn?" Sư Tử gắp một món nhóp nhép nhai, đây là mùi vị lần trước, nói đến tài nấu ăn, không chỉ có mỗi Jackie làm tốt, thế nào bảo bối của anh lại khen không dứt, anh có chút buồn bực.