Chương 2: Ngã đè lên Vương Gia

11 0 0
                                    

Edit&beta: MikuCucheo

Hoa Thiên Sóc buông cánh tay đang khoác trên vai hắn xuống, có vẻ hơi thất vọng, nói: "Aiz, còn tưởng rằng lâu như vậy rồi huynh không thấy ta thì sẽ vui mừng khi gặp lại ta chứ, không ngờ huynh vẫn giữ cái bộ dạng lạnh lẽo này, nếu như huynh cưới vương phi, thế nào cũng sẽ dọa cho nàng ấy không thể không bỏ đi." "Vương phi?" Lộc Hàm cười lạnh. Hắn nghĩ có lẽ cả đời này hắn còn có thể động tâm với bất kỳ một nữ nhân nào nữa chứ? Phụ hoàng của hắn chính vì nghe lời mê hoặc của phi tần mà ông cưng chiều nhất nên mới khiến cho hắn mất đi ngôi vị hoàng đế này, giao nó cho vị hoàng huynh ngoan ngoãn được ả dạy dỗ từ nhỏ kia. Cho nên, cảm giác duy nhất của hắn đối với nữ nhân chính là: xinh đẹp quyến rũ bao nhiêu thì khuynh quốc bấy nhiêu. Hoa Thiên Sóc thấy vẻ mặt của hắn, không khỏi tò mò, bởi vì Lộc Hàm năm nay đã là hai mươi sáu tuổi, ở nước Hàn Vũ có thể nói ở cái tuổi này mọi người đều đã đón dâu rồi, mà người giống như hắn là một người có quyền thế lại văn võ song toàn như thế, thì càng nên có thê thiếp thành đoàn mới đúng, nhưng không ngờ đến nay hắn vẫn còn một thân một mình. Hắn ta không nhịn được quan sát Lộc Hàm từ đầu xuống chân một lần một lần nữa, cuối cùng hoảng sợ hỏi: "Nhị hoàng tử, chắc không phải là huynh không thích nữ nhân đấy chứ?" "Phì!" Thiệu Tần ở bên cạnh không nhịn được cười thành tiếng, nhưng mà khi hắn ta nhìn thấy khóe miệng Hàn Hạo Thần co giật, thì lập tức nắm tay thành quyền chống bên khóe môi ho khan hai tiếng khôi phục thái độ bình thường. Lộc Hàm quay đầu liếc Hoa Thiên Sóc một cái, nếu như không phải là hắn ta mà là người khác nói ra những lời này, sợ rằng đã sớm rơi đầu rồi. "Vậy chừng nào thì huynh sẽ sửa được cái bản tính hoa tâm của huynh?"Lộc Hàm cũng không giận dữ, vừa nói vừa đi về phía điện Kim Loan. Hoa Thiên Sóc miết miết cánh môi. Mình rất hoa tâm sao? Chẳng lẽ thích nói vài lời trêu ghẹo cô gái nhỏ cũng gọi là hoa tâm sao? Thật đúng là không ăn được nho thì nói nho xanh mà. Nghi thức lên ngôi của Hàn Hạo Hữu đều được tiến hành theo theo tổ chế bình thường. Điều khác biệt duy nhất, là tiên hoàng từng hạ chỉ, đệ nhất tài nữ Lăng Tư Kỳ của nước Hàn Vũ phải gả cho một trong hai người Hàn Hạo Hữu hoặc Lộc Hàm, hai người có thể dùng phương thức tỷ thí, thắng thì được rước mỹ nhân về. Đây cũng không phải là bởi vì tiên hoàng học đòi văn vẻ, mà là bởi vì Lăng Tư Kỳ là người do tiên hoàng cứu được trong một lần vi phục xuất tuần, cho nên tiên hoàng muốn để nàng gả cho một nam tử ưu tú nhất trong nước Hàn Vũ, mà nam tử ưu tú nhất nước Hàn Vũ chính là hai người con trai của ông. Sau khi kết thúc nghi thức lên ngôi, Hàn Hạo Hữu, Lộc Hàm và chúng thần đều đi tới trường đua ngựa, Hàn Hạo Hữu quyết định cùng Hàn Hạo Thần lấy thi đấu đua ngựa làm đề bài, người thắng sẽ được đệ nhất tài nữ Lăng Tư Kỳ của nước Hàn Vũ. Hàn Hạo Hữu cưỡi trên lưng ngựa, trong lòng tràn đầy tự tin nói: "Nhị đệ, nước Hàn Vũ của chúng ta chính là ngồi trên lưng ngựa lấy được thiên hạ, đệ cũng có kinh nghiệm sa trường, lần này hãy dùng bản lĩnh thật sự của đệ, để phân cao thấp với trẫm đi." Lộc Hàm nhíu chặt đỉnh lông mày, nói: "Thật ra thì hoàng huynh không cần mở cuộc tỷ thí này với thần đệ, cứ trực tiếp cưới Lăng cô nương là được." "Nhị đệ, đệ nhìn bên kia đi." Theo tầm mắt Hàn Hạo Hữu nhìn lại, Lăng Tư Kỳ đang che lụa mỏng trên mặt ngồi ở cách đó không xa nhìn tư thế oai hùng trên lưng ngựa của bọn họ. "Mặc kệ nhị đệ có muốn hay không, hôm nay trẫm và nhị đệ nhất định phải dùng tỷ thí phân định." Lộc Hàm mấp máy cánh môi không nói nữa. Cách đó không xa, nha hoàn của Lăng Tư Kỳ cúi đầu hỏi "Tiểu thư, người thích hoàng thượng hay là Thần vương gia?" Sau khi Hàn Hạo Hữu lên ngôi liền phong Lộc Hàm làm Thần vương, dưới một người trên vạn người, đó cũng là vị trí nhiều người thèm muốn. Lăng Tư Kỳ nghe vậy thì sắc mặt trở nên ửng hồng, nhìn Hàn Hạo Thần hôm nay mặc một bộ y phục màu trắng cưỡi ngựa, tóc dài xõa vai, búi tóc đeo kim quan, eo mang ngọc bội, dáng vẻ siêu phàm thoát tục, không khỏi có chút động lòng. "Áo trắng nhẹ nhàng không nhiễm bụi trần." Một câu nói của Lăng Tư Kỳ, lập tức khiến cho nhà hoàn bên cạnh hiểu rõ tâm ý của nàng. Thiệu Tần đứng ở bên cạnh vui mừng nói với Hoa Thiên Sóc: "Hiện giờ chiến sự yên ổn, xem ra vương gia nên cưới một vương phi về rồi." Hoa Thiên Sóc lại lắc đầu nói: "Cũng không nhất định, muốn làm cho Thần vương điện hạ đón dâu, thật đúng là chuyện khó khăn." "Nhưng mà vương gia nhà chúng ta không đến nỗi cả đời không lập gia đình chứ? Hơn nữa cả nước Hàn Vũ này, có ai có thể vượt qua công phu cưỡi ngựa của vương gia nhà chúng ta chứ." "Huynh đừng quên, công phu cưỡi ngựa của hoàng thượng và Thần vương điện hạ là ngang tài ngang sức. Hơn nữa lần tỷ thí này, nếu như Thần vương cố ý thua hoàng thượng, thì chính là khi quân, còn nếu như thắng hoàng thượng, thì chính là công khai khiêu chiến với hoàng thượng." "Đây chẳng phải là thắng cũng không được mà thua cũng không xong sao?" "Đúng vậy, hơn nữa từ trước đến nay tam muội Hoa Thiên Nhụy của ta vẫn luôn một lòng nhất kiến chung tình với Thần vương điện hạ, nếu như hoàng thượng bỏ qua cho Thần vương điện hạ một con ngựa, để cho ngài ấy cưới tam muội của ta, đó mới là chuyện tất cả đều vui vẻ." Thiệu Tần lại cười lắc đầu nói: "Sợ rằng. . . . . . rất khó, người sáng suốt đều nhìn ra được, vương gia nhà chúng ta cũng không thích tam tiểu thư, sao có thể cưới nàng chứ?" "Tam muội của ta có cái gì không tốt chứ? Năm nay Thần vương điện hạ đã hai mươi sáu tuổi, tam muội của ta chỉ vừa mới tới tuổi đợi gả mười sáu tuổi, vừa trẻ tuổi lại vừa có tướng mạo xinh đẹp. Mặc dù ngày thường có chút điêu ngoa, nhưng lòng dạ vẫn đủ tốt bụng, huống chi muội ấy còn một lòng nhất kiến chung tình với Thần Vương điện hạ." "Cứ đợi xem, ta bảo đảm vương gia sẽ không đồng ý." "Vậy huynh cứ đợi xem, lần này Thần vương điện hạ chính là cưỡi được ' ngựa ' mà khó xuống được."
Lúc này, Tần quản gia vừa đi tiễn thái y về, vừa nghe thấy Tiểu Đông nói như thế, lập tức cho hắn một chưởng thật mạnh: "Tiểu tử thối, còn chưa dứt sữa mà cả ngày đều luôn nghĩ tới những chuyện không sạch sẽ gì đó." "Ta chỉ là suy đoán thôi mà!" Tiểu Đông quệt mồm sờ sờ tóc, cảm thấy đau đầu.

[FANFIC] [HanSica] Tiếu Vương Phi Khuynh Quốc - Dạ Ngưng HuyênWhere stories live. Discover now