Lúc các học sinh khác đang bị tin tức Harry Potter là cháu ngoại của Voldemort làm sững sờ thì Lucius đã chỉ huy các học sinh của Slytherin để trống vị trí đầu tiên biểu tưởng cho quyền lực cao nhất của nhà Slytherin cùng vị trí thứ ba phía bên trái, chính mình ngồi xuống vị trí thứ hai phía bên phải. Voldemort vuốt cằm tán thưởng, kéo Harry ngồi xuống vị trí cao nhất, Snape ngồi ở vị trí còn lại.
Sau khi Voldemort trở lại bàn giáo sư, bữa tối gián đoạn lại tiếp tục bắt đầu. Nhưng học sinh của bốn nhà cùng đại bộ phận giáo viên đều trộm dò xét Harry. Học sinh của Slytherin là hâm mộ cùng sợ hãi, những học sinh của các nhà khác có bất an có chán ghét, đương nhiên, cũng có hâm mộ cùng cung kính.
" Cháu ngoại của giáo sư Voldemort? Người kế thừa của Voldemort? Thân phận vĩ đại cỡ nào a." James khinh thường bĩu môi.
" Đã sớm biết Slytherin không có một thứ tốt." Sirius tiếp lời, ánh mắt như vô tình đảo qua Lily.
" Vậy chúng ta nên làm sao bây giờ? Thân phận của Harry Potter đã khác, chúng ta có nên chống đối cậu ta và Snape nữa không?" Đôi mắt nhỏ của Pettegrew ngập nước, giống như có thể khóc bất cứ lúc nào.
Sirius hét lớn một tiếng:" Câm miệng, đồ nhát gan! Nếu mày sợ hãi, liền chuyển qua Slytherin, liếm giày cho Harry Potter!"
Mặt Pettigrew nhất thời đỏ bừng, lẩm bẩm nói:" Tớ không có ý tứ này, Sirius......"
" Được rồi." James không kiên nhẫn cắt ngang lời biện giải của hắn," Gryffindor là biểu tượng của lòng dũng cảm, Pettigrew, cậu nhớ cho kỹ."
" Đúng vậy, James." Pettigrew cúi đầu.
—————————————————–
" Như vậy, hiện tại cậu đã là cháu ngoại của giáo sư Voldemort?" Snape thật cẩn thận hỏi bạn tốt của mình. So với buồn bãn ngày hôm qua, hôm nay Harry bình tĩnh đến đáng sợ.
Harry trấn tĩnh đồng ý," Đúng vậy."
" Kia, kia...... Được rồi, cậu không sao chứ?" Snape trực tiếp hỏi, xem ra Harry đang giả ngu.
Harry trào phúng cong khóe miệng, cậu có thể làm gì chứ?" Cho dù cậu ăn không ngon ngủ không yên, thì có thể thay đổi được kết quả của tòa án sao?"
Không đợi Snape suy đoán, Harry trực tiếp trả lời," Không có gì. Mọi việc cũng đã được quyết định, việc tớ có thể làm chính là tiếp nhận." Cậu nhún nhún vai," Cho nên, cậu thấy đấy, mọi phản kháng đều là vô ích."
Snape mở miệng, lại phát hiện chính mình không biết nói cái gì, biểu hiện của Harry khiến người khác mơ hồ, trên thực tế cậu ta lạnh lùng hơn bất cứ ai." Rất vui vì cậu nghĩ như vậy."
Lúc mọi người không để ý, Harry bĩu môi một cái, ván đã đóng thuyền, mọi thứ đã như thế này, cứ để thuận theo tự nhiên, từng bước từng bước một. Duy nhất một việc đáng vui mừng, đó là cậu đã15 tuổi, mà phù thủy17 tuổi thì trưởng thành.Sau bữa tối, Voldemort ôm vai Harry đi vào phóng sinh hoạt chung của nhà Slytherin. Harry thực không quen với sự thân mật như vậy, nhưng dường như từ lúc đến bộ pháp thuật, chỉ cần ở một chỗ với Harry, hắn liền tự nhiên mà vươn tay ôm lấy vai Harry. Harry kháng nghị, hắn vẫn làm theo ý mình, bảo là biểu hiện thân mật giữa cậu cùng cháu ngoại. Vài lần phản đối không có kết quả, Harry đành phải cam chịu.
Phòng sinh hoạt chung của Slytherin hoàn toàn khác với Gryffindor, ở phòng sinh hoạt chung của Gryffindor, ghế sofa để bừa bãi, học sinh có thể tùy ý ngồi, còn ghế sofa ở phòng sinh hoạt chung của Slytherin được bố trí hình tròn, giống như các thần tử vây quanh đế vương.
Voldemort sắp xếp cho Harry ngồi ở vị trí cao nhất, giương giọng tuyên bố:" Harry James Potter là cháu trai của ta, là thân nhân duy nhất trên đời của ta. Ta hy vọng, tại đây, cậu ấy phải được tôn trọng." Không phải thỉnh cầu, là mệnh lệnh.
Các học sinh của Slytherin, vô luận là năm trên hay năm dưới, dưới sự dẫn dắt của Lucius, quì một gối trước mặt Harry, cúi thấp đầu, mặc dù bọn họ không rõ vì sao sau một đêm, một Harry địa vị thấp hèn liền trở thành cháu ngoại của Voldemort. Nhưng bọn họ chỉ cần đi theo con đường của Voldemort, làm theo quyết định của Voldemort, không có điều gì để nghi ngờ chủ nhân của bọn họ.
" Thỉnh ngài yên tâm, chủ nhân tôn kính, nguyện vọng của ngài cũng chính là nguyện vọng của chúng tôi."
Harry run rẩy khóe miệng, thật sự rất muốn thở dài, dù cậu có là học sinh nhà Slytherin, thì một nửa bản chất của cậu vẫn là Gryffindor, cậu không thể tưởng tượng được nếu loại tình cảnh này vẫn không ngừng diễn ra trong mấy chục năm tới. Nhưng có lẽ đây là biểu hiện cực đoan của quyền lực, mới hấp dẫn vô số kẻ có tham vọng tranh đoạt nó đến như vậy.
Trước khi Voldemort rời đi, dặn dò Harry phải ăn thêm," Em rất gầy, không hề giống một cậu bé 15 tuổi. Gia tinh sẽ giám sát đến khi em ăn xong."
Có lẽ do đêm qua ăn nhiều, nên sáng nay Harry ngủ quên.
Tuy Snape có tính cách cổ quái, đối đãi với bạn bè cũng ôn nhu vô cùng, hắn không có đánh thức Harry, cho rằng việc ngày hôm qua khiến Harry rất mệt mọi. Cho nên hắn nhanh chóng ăn no, rồi mang bữa sáng đến cho Harry. Dù sao hôm nay là ngày cuối tuần, không có lớp học.
Harry ngủ no nê mới chậm rì rì ngồi dậy, theo thói quen tìm kính mắt nơi đầu giường, nhưng không thấy. Quay đầu lại, trên đầu giường trống không. Cậu chạy nhanh xuống giường tìm mọi nơi, ngoại trừ Snape không thể không giúp đỡ, còn có ba người khác cùng tẩm thất cũng đến tìm giúp. Kết quả khiến kẻ khác chấn động, không chỉ kính mắt, mà cả quần áo của Harry, đồ dùng học tập của Harry, cờ phù thủy Harry mua năm năm trước, rương hành lý của Harry, thậm chí đũa phép của Harry, còn có, lồng sắt của Hedwig – tất cả đều biến mất!
Ai dám đùa dai với cậu chứ!
Harry cùng Snape nhìn nhau, ba cậu bé kia đầu đổ đầy mồ hôi, chỉ lên trời thề không phải họ làm. Harry biết, bọn họ không có lá gan đó. Như vậy là ai? Mấy tên nhà Gryffindor không có mật khẩu của Slytherin.
Đang lúc Harry vắt hết óc suy nghĩ, một con cú tuyết trắng theo cửa sổ bay vào, trên chân đeo một cái bọc to.
" Hedwig!" Harry ôm lấy cú của mình, vui đến sắp khóc," Thật tốt quá, mày không có việc gì. Thiếu chút nữa làm tao tưởng mất luôn mày!"
Hedwig hiển nhiên không thực thích Harry nhiệt tình ôm như thế, cái đầu tinh tế có chút cứng ngắc, nhưng nó ngoan ngoãn để chủ nhân ôm, giúp chủ nhân đỡ lo lắng. Thẳng đến khi Harry buông nó ra, nó mới nhẹ nhàng trác trác ngón tay Harry, đôi mắt hổ phách nhìn về cái bọc trên giường.
Harry cầm lấy thức ăn cho chim cú mèo – vô cùng yêu thương – đút cho Hedwig, nó lại trác tay Harry một chút, rồi bay đi.
BẠN ĐANG ĐỌC
(Volhar) (Trans) Tay của ta xuyên qua tóc đen của ngươi
Teen FictionTranslator: Charlotte C• Spade. "Kiếp trước ta vì ngươi mà không thể nhắm mắt xuôi tay." "Kiếp này ngươi vì ta mà nuôi dưỡng đứa trẻ ấy." "Đứa trẻ ấy, là ta, nhưng thực tế cũng có thể chưa bao giờ là ta." "Nhưng, ta chưa bao giờ thay đổi." "Ta yêu...