Chương 9

92 1 0
                                    

Tâm Đồng ngay cả né tránh để tìm đường sống đều không có, đã bị sấp tiền kia quăng thẳng vào mặt. Tiền rơi vãi giống như tuyết, bay lả tả khắp nơi trên mặt đất.

Hành động giận dữ bất ngờ của Đằng Lệ, làm cho Tâm Đồng bất chấp cơn đau trên mặt, nàng chỉ kinh ngạc hỏi: "Em phạm lỗi gì sao?"

"Hừ! Đàn bà thì tôi thấy nhiều lắm, nhưng chỉ có một mình cô là đóng kịch rất giỏi." Đằng Lệ dung sức quăng mạnh túi xách của Tâm Đồng lên người nàng. "Cô tự mình xem bên trong là cái gì?"

Tâm Đồng run rẩy lấy tay kéo khóa túi xách, rõ ràng phát hiện bên trong đúng là một túi tiền mặt tràn đầy.

"Cái này... Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao tiền lại ở trong túi xách của em?" Tâm Đồng hoàn toàn không thể hiểu nổi, số tiền lớn này từ đâu xuất hiện ra?

"Cần tôi lặp lại kế hoạch của cô không?" Đằng Lệ khinh bỉ lạnh nhạt nói.

"Trải qua chuyện của mấy hôm trước, cô phát hiện tiếp tục ở lại sẽ rất nguy hiểm, cho nên thừa dịp lúc tôi đi làm, lén trốn vào phòng của tôi lấy một số tiền để trốn đi. Nếu không nhờ phòng bếp bị cháy, tôi phải vội vã trở về và cô lại đi tìm con chó của cô... Chỉ sợ giờ này không biết cô đã chạy trốn tới phương trời nào rồi!"

"Không! Xin anh hãy tin em, em không bao giờ làm chuyện như vậy, cho đến bây giờ em vẫn chưa hề có ý nghĩ sẽ rời khỏi anh!" Tâm Đồng vội vã muốn giải thích, nàng biết nhất định đã xảy ra chuyện gì, Đằng Lệ mới có thể đột nhiên hiểu lầm

Nàng bước về phía trước từng bước, muốn tiếp cận Đằng Lệ, nhưng Đằng Lệ cũng không lưu tình, bàn tay to vung lên, dùng sức đem nàng đẩy ngã trên mặt đất.

"A --" Ngay lập tức bị té ngã vào đống thủy tinh vỡ vụn, lòng bàn tay Tâm Đồng đặt trên mặt đất bị những mảnh thủy tinh sắc bén cắt đứt, đau đớn kêu lên.

Nhìn thấy chủ nhân té ngã bị thương, Tiểu Bạch cũng thở phì phì phóng đến, rít gào với Đằng Lệ, nhưng Đằng Lệ hoàn toàn không thèm để ý sự uy hiếp của con chó nhỏ.

"Tin tưởng cô? Từ đến nay tôi cũng chưa từng tin tưởng cô." Nhìn thấy lòng bàn tay của Tâm Đồng chảy máu, Đằng Lệ vô tình nói tiếp:"Tôi chẳng qua chỉ xem cô như một gái điếm dùng tiền để mua thôi!"

Ngừng một chút, hắn lại tiếp tục châm chọc: "Nhưng mà cô là một ả gái điếm đặc biệt thông minh, lần đầu tiên tôi mới gặp. Không cần đợi khách trả tiền, mà chính mình tự tìm tiền để lấy."

Tức giận vì bị diễn xuất tuyệt vời của Tâm Đồng lừa gạt lần nữa, bào mòn trái tim Đằng Lệ, làm cho hắn liên tục thốt ra những lời nói tàn nhẫn, chỉ có làm cho nàng đau khổ, cơn cuồng nộ trong lòng hắn mới có thể lắng xuống.

"Đừng nói với em như vậy..." Sắc mặt Tâm Đồng trắng bệch, máu trên tay dường như đã muốn đông lại, nàng đứng lên : "Em không cần tiền của anh, bởi vì em yêu anh nên em mới ở lại."

"YêuĐến bây giờ cô còn dám nói lên lời này?" Đằng Lệ đứng bật dậy, dùng sức nắm chặt cái cằm nhỏ xinh của Tâm Đồng."Cô không xứng nói chữ này!"

Ác ma mỉm cườiWhere stories live. Discover now