Chap 6

3.1K 203 2
                                    

"Ơ. . .được, quái thật, sao lại bỏ đi hết thế này? "

Bác gấu trên tay cầm hai tô mì nóng hổi đang bốc khói nghi ngút, tuy trong lòng cũng có thấy có chút không bình thường nhưng chẳng phải hai vị khách quý vẫn còn ở đây sao, như vậy là tốt rồi.

"Cảm ơn bác ạ . . . . nhưng cháu có một chuyện thắc mắc, không biết có nên hỏi hay không? "

Nhã Nghiên nhanh nhẹn nhận hai tô mì từ tay bác gái, sau đó lại nói ra nghi hoặc trong lòng, ánh mắt có hơi đảo qua về phía Tỉnh Nam, thấy cô không nhìn mình thì có chút yên tâm hơn.

"Ừm. . . .cháu muốn hỏi bác và Tỉnh Nam. . . .ý cháu là tại sao Nam Nam lại quen biết nhau ạ? "

Nhã Nghiên vừa nói vừa lo lắng, nàng thực sự sợ rằng cô sẽ tiếp lục lồng tay ra sau lưng làm cái trò bát quáo gì nữa, chuyện lúc nãy đã khiến nàng rất xấu hổ rồi, hi vọng không có ai nhìn thấy mặt nàng.

"Ôi trời, nó không nói với cháu sao? Lúc nhỏ cái cô nhóc này rất là nghịch ngợm đấy, không biết cãi nhau gì với cha mẹ mà lang thang khắp nơi may sao gạo được bác, bác chăm sóc nó được vài ngày thì nó lại phải trở về nhưng nói ra thì cô nhóc này cũng rất tốt, sau đó nó vẫn thường đến thăm bác, có lúc gặp khó khăn nó còn. . . ."

"Thôi được rồi ạ, chi bằng hay kể chuyện của bác và chị ấy, cháu tin chị đó sẽ hấp dẫn hơn. "

Ting Nam ngắt lời bác gái, Nhã Nghiên nghĩ rằng cô đang muốn giấu giếm gì đó, thầm nghĩ hôm nào nhất định sẽ phải lén đi hỏi bác gái mới được.

"Bác và Nghiên Nghiên thì là một câu chuyện dài, thật ra trước khi nó vào viện mồ côi đã ở nhà bác nhưng sau đó do kinh tế khó khăn đành phải để con bé vào trại mồ côi, mà nhắc đến đó cũng phải nói. . . . "

Thật ra thì đây là một câu chuyện ngắn và khá dễ dàng để kể nhưng bác gái cũng không có con cháu, đã lâu rồi mới được vui vẻ nên bao nhiêu chuyện cũ đều lôi ra kể như hồi ức đang sống lại.

Lúc này bỗng dưng Tỉnh Nam đặt tay lên đùi của Nhã Nghiên, nàng hoảng hốt muốn đẩy tay cô ra nhưng làm sao có thể mạnh bằng tay cô chứ.

Bàn tay dần dần mò sang nơi khác, vén cả chiếc váy chữ A lên cao, dù cho Nhã Nghiên có dùng cả hai tay thì cũng không thể chống lại cô.

"3. . .3 lần rồi. . . ."

Nhã Nghiên vừa nói xong liền thu hút được bác gái.

"Cháu nói gì cơ Nghiên Nghiên?"

Tỉnh Nam nhếch mày nhìn sang Nhã Nghiên, cô cảm thấy người con gái này khá thông minh, nói một câu lấp lửng nhưng ít nhất cũng khiến được đối phương là cô hiểu và không gây nghi ngờ gì cho bác gái.

"Ý cháu là bác đã kể chuyện này cho 3 người rồi ạ, haha!"

Sau đó bác gái cũng luyên thuyên tiếp vài câu, Tỉnh Nam cũng không thấy động đậy gì thêm nhưng Nhã Nghiên cảm thấy bàn tay cô hơi ướt, hoặc là do cô ảo giác.

"Thôi bây giờ cũng khuya lắm rồi, hai đứa về nhà sớm đi, ban đêm không an toàn đâu. Bác cũng dọn hàng thôi, hai tô này bác không lấy tiền đâu, coi như quà tặng sinh nhật trễ đi!"

[ Chuyển Ver ] [ Minayeon ] - Tiểu Bạch Thỏ Của Danh Tỉnh NamNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ