5

59 3 7
                                    


  _Không gian yên lặng tuyệt đối trong ánh đèn hắt chút ánh sáng dịu dàng. Hmm... Choàng mở mắt, trong một chốc tôi cảm thấy an lành và khoan khoái trên chiếc giường êm ấm, quan sát xung quanh căn phòng lạ. Tôi chẳng biết mình đang ở đâu. Đầu giường có hình bán nguyệt, ngờ ngự như đã thấy ở đâu. Căn phòng rộng, thoáng, đồ gỗ sáng bóng nước gỗ nâu, vàng và xám. Chắc chắn tôi đã thấy căn phòng này đầu đó. Ở đâu? Đầu óc lơ mơ của tôi bỗng lóe lên một ký ức thị giác. Á. Tôi đang ở Khách sạn Heathman... phòng cao cấp. Tôi đang ở trong căn phòng tương tự căn phòng với Kate. Phòng này lớn hơn. Ối, không. Phòng của Phạm Lưu Tuấn Tài. Sao tôi ở đây?

Những mảnh ký ức chắp vá của đêm qua từ từ diễn lại. Cuộc rượu – ôi không, rượu – cú điện thoại – á, điện thoại – trận nôn – hức, vụ nôn ọe.Trâm, rồi Tuấn Tài. Ôi không. Tôi rên rỉ trong bụng. Tôi không nhớ mình đã đến đây. Tôi đang mặc áo thun, có quần lót. Nhưng không tất. Không quần jean. Trời đất ơi.

Tôi nhìn sang chiếc bàn gần bên. Một ly nước cam và hai vỉ thuốc. Advil. Đúng là một cỗ máy kiểm soát, anh ta không để lọt thứ gì. Tôi ngồi xuống, mở vỉ thuốc. Thật ra, tôi không thấy tệ lắm, có lẽ là ít tệ hơn nhiều so với những gì hôm qua đã trải qua. Nước cam ngon tuyệt. Giải cơn khát và mát rượi.

Có tiếng gõ cửa. Tim tôi muốn rớt ra ngoài, lạc cả giọng. Dù thế, cửa đã mở và anh ta đã bước vào.

Trời ạ, anh ta đang làm việc ở phòng ngoài. Tuấn Tài hiện ra trong chiếc quần thun rộng, ôm lấy eo và áo thun không tay xám sẫm, tóc và áo đẫm mồ hôi. Phạm Lưu Tuấn Tài ướt đẫm mồ hôi: một ý nệm kỳ quặc với tôi. Tôi hít sâu, nhắm chặt mắt lại. Ước gì mình mới hai tuổi, khi nhắm mắt lại, mình sẽ biến mất khỏi đây.(kakaka)

"Chào buổi sáng, Thanh Tùng. Cậu thấy trong người thế nào?" "Tốt hơn hôm qua." Tôi thêu thào.

Tôi liếc lên nhìn anh ta. Tuấn Tài đặt một cái túi siêu thị to xuống ghế rồi nắm hai tay vào hai đầu khăn lông đang choàng trên cổ. Anh ta nhìn lại tôi, đôi mắt đen vẫn u tối như mọi khi. Tôi không đoán nổi anh ta nghĩ gì. Anh ta giấu suy nghĩ và cảm xúc quá kín.

"Tại sao tôi lại ở đây?" Tôi lí nhí, đầy vẻ biết lỗi.

Anh ta ngồi xuống mép giường, đủ gần để tôi chạm vào và ngửi được mùi cơ thể. Ô... mồ hôi, sữa tắm và Tuấn Tài. Một thứ cocktail say đắm – tuyệt vời hơn margarita nhiều, giờ tôi đã biết điều đó.

Sau khi cậu bất tỉnh, tôi không muốn những món nội thất bọc da trong xe khiếp vía trên đường đưa cậu về nhà. Bởi vậy, tôi mang cậu đến đây." Anh ta nói, không thể hiện cảm xúc gì đặc biệt.

'Anh mang tôi lên giường sao?"

"ừ." Vẻ mặt điềm nhiên.

"Tôi có nôn nữa không?" Tôi xuống giọng.

"Không."

"Anh cởi quần áo của tôi?" Tôi thì thào.

"ừ." Anh ta nhướng mày trong khi mặt tôi đỏ nhừ.

"Chúng ta không...?" Tôi lí nhí, cắm mắt xuống tay, miệng khô đắng, khiếp đảm không thế nói hết lời.

"Thanh Tùng, cậu bất tỉnh. Tôi không âu yếm xác chết. Người phụ nữ của tôi phải biết cảm nhận và hồi đáp." Giọng anh ta lạnh băng.

Tôi xin lỗi.

Miệng anh ta nhếch nhẹ một nụ cười châm chọc.

"Đó là một buối tối vô cùng thú vị. Sẽ mất khá lâu để quên đấy."

Tôi cũng thế – đồ độc ác, anh ta nhạo báng mình. Tôi có bảo anh mang tôi về đây đâu. Không hiểu tại sao tôi cảm thấy như mình là cái rốn của mọi rắc rối.

"Mấy bộ thiết bị james Bond cải tiến của anh sao không để bán đấu giá cho ai trả cao nhất mà lại truy tìm tôi." Tôi cáu kỉnh. Anh ta trừng mắt ngạc nhiên và nếu tôi không lầm, cả một chút tổn thương nữa.

"Thứ nhất, công nghệ truy tìm điện thoại đầy trên mạng. Thứ hai, công ty tôi không đầu tư hay sản xuất thiết bị theo dõi. Và thứ ba, nếu tối qua tôi không đến, sáng nay có lẽ cậu đã thức dậy trên giường tay thợ chụp ảnh và như tôi còn nhớ, cậu không mấy nhiệt tình trước sự nài ép của ả đó." Miệng lưỡi anh ta cay độc.

Sự nài ép của ả đó! Tôi liếc Tuấn Tài. Anh ta vẫn nhìn tôi sắc lẻm. Tôi cố giữ miệng nhưng không kịp.

"Tối qua, anh như một hiệp sĩ từ niên đại trung cổ nào xuất hiện vậy."

Anh thay đổi thái độ rõ rệt. Đôi mắt dịu lại, vẻ mặt ấm áp, dường như trên môi còn có dấu một cụ cười.

"Thanh Tùng, tôi không nghĩ thế đâu. Có lẽ một hắc đạo hiệp sĩ thì đúng hơn." Anh lắc đầu, cười mỉa mai. "Tối qua cậu ăn gì?" Câu hỏi như lời buộc tội. Tôi lắc đầu. Tôi đã phạm phải tội lớn gì cơ? Mặt anh ta chẳng biểu hiện gì nhưng hàm đang nghiến lại.

"Cậu phải ăn. Đó là lý do cậu ra nông nỗi này. Đó cũng là nguyên tắc đầu tiên khi uống rượu." Anh lại lùa tay qua tóc, tôi hiểu ra anh làm thế khi thấy bực dọc.

"Anh lại cáu với tôi?"

"Tôi đang làm thế sao?"

"Tôi nghĩ vậy."

"Nếu tôi chỉ cáu thôi thì cậu may đấy."

"Ý anh là sao?"

'Nghe này, nếu cậu là người của tôi, cô sẽ chẳng thể ngồi yên nổi trong một tuần, sau vụ mạo hiểm tối qua. Cậu không ăn, nhậu nhẹt say xỉn và tự đẩy mình vào tình huống nguy hiểm. Anh nhắm mắt, rùng mình, mặt hẳn lên nỗi sợ hãi. Mở mắt ra, anh chiếu thẳng ánh nhìn vào tôi. "Tôi không dám nghĩ chuyện gì có thể đã xảy ra cho cậu."

Đến lượt tôi cáu ngược lại. Anh ta gặp phải chuyện gì Thế này là thế nào với anh ta? Nếu tôi là... gì của anh ta, có phải thế đâu. Mặc dù, phần nào đó trong tôi có thầm muốn. Ý nghĩ đó cứ vút ra từ cảm giác kích ứng trước những lời ngạo mạn của anh ta. Tôi đỏ mặt không thể kiểm soát trong tiềm thức – Cậu Ta trong chiếc áo thun đỏ chói đang đu đưa mãn nguyện theo nhạc với ý nghĩ được thuộc về anh ta.

"Tôi sẽ không sao hết. Đã có Lâm."

"Và tay thợ chụp ảnh nữa." Anh ta lên giọng.

Hmm... Trâm dại dột. Có vài điều tôi cần phải đối đầu với cô ta.

"Trâm chỉ đi quá giới hạn một chút thôi." Tôi nhún vai.

"À, lần sau nếu còn đi quá giới hạn, sẽ có ai đó dạy cho cô ta cách cư xử."

"Anh khắt khe quá đấy." Tôi hứ lên.

"Ồ, Thanh Tùng, cậu chưa biết đâu." Anh ta nheo mắt cười ranh mãnh. Không mặt nạ. Phút trước, tôi bối rối và tức tối, phút sau, tôi thấy nụ cười rạng rỡ của anh ta. Ôi... cửa đã mở cho tôi, với nụ cười hiếm hoi ấy. Tôi hầu như quên mất anh đang nói gì.

"Tôi phải tắm đã. Cậu có muốn tắm trước không?" Anh ta nghiêng đầu, miệng vẫn cười. Nhịp tim tôi đập loạn lên, hành não quên béng nhiệm vụ phải nối các khớp thần kinh giúp tôi thở. Nụ cười mở rộng hơn, anh đưa tay lên, lướt nhẹ ngón cái từ má tôi xuống môi dưới.

"Thở đi, Thanh Tùng." Anh thì thầm rồi quay lưng bước đi. "Bữa sáng sẽ đến mười lăm phút nữa. Cậu chắc đói ngấu rồi." Anh ta bước vào nhà tắm và đóng cửa.

Tôi bật ra hơi thở nghẹn ứ nãy giờ. Vì cái quái gì mà anh ta hấp dẫn thế? Ngay bây giờ ư, tôi chỉ muốn lao đến cùng anh dưới vòi sen. Tôi chưa từng có cảm giác ấy với bất kỳ ai. Vùng da trên má, trên môi dưới, nơi ngón tay anh mơn qua cứ râm ran. Tôi bứt rứt trong nỗi.. khó ở rào rạt và chòng chành. Tôi không hiểu nổi phản ứng này. Hmm... Ham muốn. Thế này là ham muốn. Ham muốn chính là cảm giác của tôi lúc này.

Tôi thả người xuống đám gối nhồi da mềm. Nếu anh là của em. Ôi, tôi sẽ làm gì để được ở bên anh ấy – người đàn ông duy nhất biết cách làm cho máu chạy rần rật khẳp cơ thể tôi. Dù vậy, ở anh vẫn có điều gì đó rất nguy hiểm; anh kỹ tính, phức tạp và khó hiểu. Mới phút trước anh quay lưng với tôi, phút sau, anh tặng tôi những-cuốn-sách- mười-bốn-ngàn-đô-la, rồi truy tìm tôi bằng điện thoại như một kẻ nặc danh. Sau tất cả những sự kiện đó, tôi đã trải qua một đêm trong phòng hạng sang của khách sạn. Được an toàn. Được bao bọc. Anh ấy ân cần đến cứu tôi khỏi mớ bòng bong nguy cơ mà tôi chưa lường hết. Anh ấy không phải là hắc đạo hiệp sĩ, mà là một hiệp sĩ áo choàng trắng, khiên giáp sáng ngời kiểu anh hùng lãng mạn cổ điển – Sir Garwain hay Sir Lancelot. (bị Lừa rồi bé )

Tôi rón rén rời khỏi giường, hấp tấp tìm quần jean. Anh hước ra khỏi phòng tắm, ướt đẫm và lấp lánh nước trên mình, chỉ một chiếc khăn tắm quấn ngang hông. Còn tôi, ở kia, chân trần, bộ dạng lố bịch khó coi. Anh ta ngạc nhiên thấy tôi rời giường.

"Nếu cậu đang tìm quần jean, tôi đã gửi giặt ủi rồi." Ánh mắt anh ta tối sầm. "Cậu nôn đầy vào đó."

ồ – Tôi ngượng chín. Tại sao, ơ, tại sao anh ta cứ làm mình mất thăng bằng?

"Tôi đã bảo T đi mua cho cậuquần và giày khác rồi. Trong túi trên ghế ấy."

Quần áo sạch. Thêm một món quà bất ngờ.

"Ưm... Tôi sẽ đi tắm. Cảm ơn." Tôi nói. Còn có thể nói gì khác hơn. Tôi tóm lấy cái túi, tọt vào phòng tắm tránh xa sự chung đụng căng thẳng với Tuấn Tài bán khỏa thân. David của Michelangelo cũng không thể hơn thế.

Phòng tắm ấm áp và đầy hơi nước. Tôi trút bỏ quần áo, nhanh chóng ngập mình dưới vi sen, mệt lả trong dòng nước. Nước tuôn lên người, tôi ngẩng mặt đón thác nước mát mẻ. Tôi muốn Tuấn Tài. Tôi muốn anh ấy khủng khiếp. Chuyện rất đơn giản. Lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi muốn được gần gũi một người đàn ông. Tôi muốn cảm nhận bàn tay, đôi môi của anh trên người mình.

Anh ta nói thích kiểu phụ nữ biết cảm nhận. Và có thể anh ấy cũng chưa từng phát lời nguyện độc thân. Nhưng anh ấy không ve vãn tôi như P hay Trâm. Tôi không hiểu. Anh ấy có khao khát tôi không? Tuần trước, anh ấy cũng không hôn tôi. Tôi quá tầm thường với anh ấy ư? Và mặc dù hiện giờ tôi đã ở đây, anh ấy đưa tôi đến đây, tôi vẫn không hiểu đây là trò chơi gì. Anh ấy nghĩ thế nào? Cậu đã ngủ trên giường anh ấy cả đêm và anh ta không hề đụng chạm gì cậu, Ana. Nghĩ kỹ đi. Tiềm Thức hất cái mặt xấu xí, đanh đá lên. Tôi lờ Hắn đi.

Nước ấm và dịu dàng. Hmm... Tôi có thể đứng dưới vòi sen này, trong phòng tắm này, mãi mãi. Tôi với lấy chai sữa tắm, nó có mùi của anh. Cái mùi ngon lành. Tôi thoa lên người, vui thích nghĩ rằng đó là anh – chính anh, bàn tay với những ngón dài, đang mơn man mùi hương tuyệt diệu này lên người tôi, ngực, bụng, giữa hai đùi. Ô! Nhịp tim tôi lại đập mạnh. Cảm giác này... quá tuyệt.

"Bữa sáng đến rồi." Anh gõ cửa phòng tắm, giục giã.

"V... vâng." Câu trả lời đột ngột bật lên, tàn nhẫn lôi tôi ra khỏi giấc mơ êm đềm.

Tôi bước ra khỏi vòi sen, với lấy hai chiếc khăn lông. Một chiếc để cuộn tóc vào, quấn lại theo kiểu Carmen Miranda. Chiếc còn lại, tôi lau sơ sài, cố nén khoái cảm khi chiếc khăn chà xát với làn da bỗng quá nhạy cảm của mình.

Tôi mở chiếc túi đựng quần jean. Taylor không chỉ mua quần jean và đôi giày Converse mới mà cả một chiếc sơ mi xanh nhạt, tất và đồ lót. Đồ lót sạch – miêu tả những món đồ xinh xắn này theo cách thông thường và thực dụng quả không công bằng. Chúng được thiết kế tinh tế kiểu châu Âu. Wow. Tôi kinh ngạc và hơi giật mình bởi nhũng món đồ lót. Chưa hết, chúng vừa khít. Mà tất nhiên rồi phải vừa thôi. Tôi đỏ mặt khi tưởng tượng cảnh Ngài Đầu Đinh trong cửa hàng đò lót. Không hiểu bảng mô tả công việc của anh ta còn ghi khoản nào kiểu này nữa không.

Tôi mặc nhanh quần áo. Toàn bộ đều vừa khít. Tôi lau qua quít và tuyệt vọng cố chải tóc vào nếp nhưng như mọi khi, tóc tôi vẫn bất hợp tác . Đến lúc phải đụng mặt Quý Ngài Bối Rối.

Phòng ngủ trống không, tôi thấy yên tâm đôi chút. Tôi vội vã lục tìm chiếc ví – nhưng nó không có ở đây. Lại hít VÀO một hơi nữa, tôi lần bước sang phòng khách. Phòng rộng mênh mông. Khu vực tiếp khách xa xỉ và sang trọng, nhừng chiếc ghế sofa tròn căng và vải bọc mềm mại, một phòng sách to tướng trên chiếc bàn cà phê tinh xảo, khu –vực làm việc có một chiếc iMac đời mới nhất và một ti vi màn hình plasma khổng lò treo trên tường. Tuấn Tài đang ngồi đọc báo ở bàn ăn, tại đầu kia của căn phòng. Căn phòng rộng như sân tennis hoặc cỡ đó, không phải tôi chơi tenis mà đã thấy Lâm ở đó mấy lần. Lâm!

"Chết rồi, Lâm!" Tôi la lên. Tuấn Tài nhìn tôi lom lom.

"Cậu ấy biết cậu đang ở đây và vẫn còn sống. Tôi đã nhắn tin với E." Anh ta đáp có vẻ hài hước.

Ôi , không. Tôi nhớ vũ điệu cuòng nhiệt của Lâm tối qua. Cậu ta thực hiện những chuyển động đặc trưng ấy với tất cả nỗ lực quyến rũ chị của Tuấn Tài, không hơn không kém. Biết tôi đang ở đây, Kate sẽ nghĩ gì? Tôi chưa bao giờ ngủ bên ngoài. Cô ấy vẫn ở bên E. Trước đây, Lâm đã có hai lần như thế, kết quả cả hai lần là tôi đều phải chịu đựng bộ pyjama Xanh xấu xí cả tuần. Cậu ấy sẽ nghĩ rằng tôi cũng vừa có chuyện tình một đêm.

Tuấn Tài nhìn tôi một cách kẻ cả. Anh ta mặc sơ mi trắng, cổ và ống tay áo vẫn chưa lật.

"Ngồi đi." Anh ra lệnh, chỉ tôi một chỗ ờ bàn ăn. Tôi băng qua phòng, ngồi đối diện anh như được bảo. Thức ăn ngập bàn.

"Không biết cậu thích ăn gì nên tôi chọn vài món trong thực đơn." Anh hướng về tôi một nụ cười vẻ hối lỗi.

"Thế này là quá nhiều." Tôi đáp, bối rối bởi có quá nhiều sự lựa chọn dù đang đói meo.

"Đúng thế." Anh ta nói như có lỗi.

Tôi chọn bánh nướng, mứt quả thích, trứng đúc và thịt muối. Christian cố giấu một nụ cười khi cúi xuống món trứng tráng. Thức ăn rất ngon.

"Trà nhé?" Anh hỏi.

"Vâng. Cảm ơn."

Anh chuyển cho tôi ấm trà nhỏ, nước nóng và túi trà Tvvinings English Breakfast đặt trên một chiếc đĩa nhỏ. Ôi, anh ấy nhớ món trà tôi thích.

"Tóc cậu ướt quá." Anh khó chịu.

"Tôi không tìm ra máy sấy tóc." Tôi đáp, lúng túng. Mắt không dám nhìn anh.

Môi Tuấn Tài mím lại nhưng anh không nói gì thêm. "Cảm ơn vì bộ quần áo."

"Đẹp lắm, Thanh Tùng. Màu này rất họp với cậu."

Tôi đỏ mặt, liếc nhìn những ngón tay.

"Cậu biết đấy, cậu rất nên học cách đón nhận lời khen." Giọng anh ta như đang chỉ trích. "Đáng ra tôi nên tặng thêm tiền cho cô vì đã mặc những bộ quần áo này."

Anh nhìn tôi trân trân như thể tôi vừa làm điều gì sai trái. Tôi vội chuyển đề tài.

'Anh đã gứi tặng tôi mấy quyển sách mà tôi không thể nhận được. Nhưng bộ quân áo, làm ơn cho tôi trả tiền nhé." Tôi mỉm cười dè dặt.

"Thanh Tùng, tin tôi đi, tôi đủ tiền mua."

"Vấn đề không nằm ở đó, mà là tại sao anh lại phải làm thế cho tôi?"

"Vì tôi có khả năng." Đôi mắt anh ánh lên một tia ranh mãnh.

50 sắc thái [lioncat ver]#wattys2017Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ