| III. |Em trai anh quay lại khu định cư trước khi mặt trời khuất bóng hẳn. Xuyên qua những dây quần áo phơi san sát nhau, Fredbear thấy Foxy ngồi khom lưng trên chỗ bậc thềm đá lạnh, dưới ánh đèn vàng vọt giữa một không gian mà cảm giác về sự sống rất mờ nhạt.
Cánh cửa sau lưng Foxy vẫn mở, có nghĩa là anh đang chờ cậu, không biết chính xác từ lúc nào nhưng anh, rõ ràng, đã chờ em trai mình một khoảng thời gian đủ dài.
Fredbear đi tới trước mặt anh chỉ sau vài bước chân sải dài, cho đến khi Foxy cảm nhận được sự hiện diện của người em trai. Anh ngước lên và bắt gặt một nụ cười toe toét treo trên gương mặt trầy trụa quen thuộc.
"Foxy." Fredbear gọi tên anh trai, ánh mắt hướng về phía Foxy, xen lẫn một chút tín nhiệm vụt qua trên khuôn mặt.
"Em đã đi đâu--" Đôi mắt Foxy chợt thẫm lại khi vừa bắt gặp một vài thứ nằm gọn trong vòng tay nhỏ bé của em trai mình. Anh cau mày. "Em lấy chúng ở đâu vậy?"
"Em nhặt được." Fredbear cố giữ cho giọng nghe có vẻ tự nhiên nhất, tay thêm siết chặt hai ổ bánh còn nóng ấm vào lòng, và ánh mắt cậu chẳng còn hướng tới Foxy nữa.
"Thật chứ?" Lại một câu hỏi nữa. Foxy nhìn cậu chằm chằm, dường như không chớp mắt. Fredbear biết anh có thể nhìn thấu sự vờ vịt ấy, và anh hiểu Fredbear cũng đã nhận ra rằng mình không thể lừa dối anh.
"E-em lấy chúng ở lò bánh mì cuối phố." Cậu khó khăn bật ra. "Từ hôm trước, chúng ta chẳng có gì bỏ bụng. Nhưng--, hai cái. Em và anh. Chỉ hai cái thôi, em không có lấy thêm."
Em trai anh toan nói lời giải thích, khẽ khàng và vội vã, nhưng chẳng có chút sợ hãi nào trong số câu từ cậu vừa thốt lên. Fredbear không sợ, đúng hơn là cậu không sợ Foxy, anh sẽ không tổn thương cậu và luôn sẵn lòng khoan dung đối với cậu, điều đó gần như hiển nhiên. Và đồng thời, Fredbear luôn đặt lên người Foxy một sự ngưỡng mộ mãnh liệt, gần như là tôn sùng cùng lòng tín nhiệm tuyệt đối của một đứa trẻ. Từ lúc mẹ mất, hai anh em bấu víu vào thứ tình cảm đó để mà tồn tại.
"Nhưng điều đó vẫn không đúng đắn tí nào cả, em trai. Em biết mà." Foxy phản đối, vẻ không yên lòng hiện rõ trên nét mặt, và tầm mắt anh chưa lúc nào rời khỏi người cậu.
"Nếu quay lại, em chắc chắn sẽ bị đánh với cái bụng đói meo. Khi bị phát hiện, em vẫn bị đánh, nhưng ít nhất em và anh sẽ không phải chịu đói. Tin em đi, Foxy. Chẳng sao cả!" Fredbear rời khỏi chỗ đứng và bước tới, cầm lấy bàn tay xương xẩu, chai sạn của anh trai mình như một lời khẩn cầu trong im lặng.
Phải mất một lúc lâu, Foxy mới trả lại cho cậu một cái gật đầu, Fredbear lập tức thở phào giống như vừa được cứu rỗi. Sau khi đưa cho Foxy ổ bánh mì, cậu lại xé thêm một phần của mình và dúi mẩu bánh vào tay anh trai.
"Fredbear?"
"Em không thể ăn hết cả ổ bánh được." Fredbear lắc đầu. Không khó để nhận ra Fredbear đang nói dối, cậu nói dối dở tệ, và Foxy biết tỏng điều đó. Nhưng anh không hỏi, vì trông Fredbear vẫn còn căng thẳng dù không đòi hỏi gì thêm, anh không muốn tạo áp lực lên thằng bé.
"Anh hứa sẽ không kể cho ai khác, nếu đó là tất cả những gì em đang lo lắng."
Fredbear bị bất ngờ bởi lời nói đột ngột từ Foxy. Mọi lo lắng kinh khủng ban đầu đã tan bớt phần nào trên gương mặt, Fredbear nở nụ cười, cậu không có bất cứ ngờ vực gì về độ chân thành của anh trai. Fredbear biết, anh trai mình sẽ giữ lời hứa, cho đến khi mọi chuyện thực sự đi quá xa tầm kiểm soát.
________
Không lâu sau, dù cho mọi chuyện có đổ vỡ sớm đến mức nào, Fredbear vẫn biết rằng anh trai cậu không bao giờ góp mặt trong danh sách nguyên nhân gây ra.
Nhưng Fredbear đã hoàn toàn hối hận. Trái tim cậu giằng xé dữ dội trước một hệ quả cậu chưa bao giờ lường được. Đầu óc Fredbear trở nên mụ mẫm và nước mắt chan hòa trên đôi gò má, cậu vĩnh viễn không thể quên được nó - thứ chất lỏng dinh dính hãy còn ấm nóng trên đầu ngón tay, và tầm nhìn cậu nhuốm màu đỏ sậm.
. . .
BẠN ĐANG ĐỌC
[ fnaf | fanfic ] the fifth promise.
Fanficnghe tên và ngó bìa truyện thì tưởng là trà đường, nhưng thực ra là cà phê đắng. p/s: không phải slash, đây là một câu chuyện tình yêu thương đơn thuần giữa anh trai và em trai. Copyright © 2017 by CarameSpring.