Tôi lái xe chầm chậm vào bãi đậu xe. Để tìm được nơi đậu xe hợp ý tại trung tâm mua sắm là cả một vấn đề lớn lao. Ý tôi là, nếu không có một hàng xe dài ngoằng đang theo đuôi bạn và nhấn còi xe liên tục, một vài người thong thả tản bộ hay nhảy qua trước mũi xe của bạn dù họ thừa biết rằng xe bạn đang đến gần, hay là một cái xe nào đó chạy vụt qua trước mặt bạn với vận tốc 35 miles một giờ dù rằng đáng lý theo luật bạn chỉ được giữ 10-15 miles trong bãi đậu xe, thì cái việc tìm một chỗ đậu trong một biển xe cũng sẽ không làm tôi mất kiên nhẫn đến như vậy.
Cái thành phố nhỏ này, chẳng có gì ngoài việc bạn sẽ không phải trả thuế khi mua đồ và một trung tâm mua sắm đang được mở rộng và phát triển. Dù sao như vậy cũng là không quá tệ với một đứa du học sinh như tôi, nhưng tất nhiên để so sánh với những thành phố lớn như New York hay Washington D.C thì vẫn còn kém xa. Chà, tôi biết cái suy nghĩ này là vô nghĩa, nhưng đôi khi tôi vẫn không thể dừng so sánh như vậy đấy.
"Hey babe, em đang ở đâu vậy? Anh vừa đậu được xe và đang đi vào."
Tôi lắc đều ly trà sữa trong tay. Ờm, bạn đừng hi vọng gì nhiều khi nghe nói có trà sữa ở đây nhá, nó thực sự không ngon như ở Việt Nam đâu. (Hoặc chỉ là tôi chưa tìm được nơi nào bán trà sữa thực sự ngon.)
"Em đang ở quầy trà sữa nhỏ" Tôi gần như hét vào điện thoại vì xung quanh ồn không chịu được "Anh ra Hiệu sách trước đi, em đang đi bộ qua đấy."
Hiệu sách là nơi hẹn hò quen thuộc của chúng tôi. Nghe có vẻ buồn tẻ thật, nhưng tôi thích được yên tĩnh cùng anh ngồi chung một chiếc bàn với một cuốn sách hay và ly trà sữa của mình hơn là ra ngoài bát nháo thâu đêm với đám bạn của anh. Cho tôi xin đi, tôi vẫn phải giữ chức trách của thằng một học sinh ngoan nữa.
Anh chiếm được một chiếc bàn tròn với những chiếc ghế dựa lót nệm bông êm ái giữa hai kệ sách, và trước mặt anh đặt một ly cà phê mua ở tiệm Starbuck ngay bên cạnh. Tôi luôn biết trong chiếc ly giấy đó có gì. Chắc chắn lại là caramel macchiato thôi.
Anh kéo tay tôi ngồi cạnh mình, hôn nhẹ qua đôi môi tôi, rồi đặt thêm một nụ hôn nữa vào chiếc nhẫn kim loại trên ngón áp út tay trái của tôi. Trên ngón áp út tay trái của anh cũng có một cái y hệt. Anh nói rằng như vậy là để cho người khác biết được rằng tôi đã có người đàn ông của mình, và anh cũng vậy.
"Bên ngoài lạnh lắm" Bàn tay anh siết lấy tay tôi, mười đầu ngón tay nhiễm giá rét "Cái bãi đậu xe ở đây bao giờ cũng thật kinh khủng. Anh mất tận hơn năm phút đồng hồ đi lòng vòng mà vẫn phải đậu xe ở xa tít ấy."
Tôi cười tít mắt, xoa xoa mái tóc nâu cũng đã thấm đầy hơi lạnh của anh.
Chúng tôi dựa đầu vào nhau, mỗi người tự chọn lấy một cuốn sách mà mình thích và bắt đầu nghiền ngẫm. Nói thật là tôi chưa hề thích việc đọc một cuốn sách đầy tiếng Anh cho đến khi tôi gặp anh. Trước đó, tôi đã than thở với anh về việc viết một bài luận khó khăn bao nhiêu khi tôi phải viết nó bằng ngôn ngữ thứ hai, và càu nhàu về việc nếu lớp Viết luận không phải là môn bắt buộc thì còn lâu tôi mới chọn nó vì dù gì chuyên ngành của tôi cũng là toán học. Anh chẳng nhiều lời, vài hôm sau anh đem về một chồng sách và bắt tôi phải đọc chúng mỗi ngày, ít nhất là 15-30 phút. Tôi hậm hực suốt một thời gian vì anh bắt tôi làm một việc mà tôi không hề thích tẹo nào. Anh không ngon ngọt dỗ dành tôi, mà anh bắt đầu cùng tôi đọc chúng. Thật đáng xấu hổ khi nói ra điều này, nhưng việc gì làm cùng anh thì cũng trở nên thật đặc biệt. Dần dần, những trang sách ấy thực sự đã cuốn hút tôi. Nếu tôi không hiểu điều gì, anh sẽ giải thích cho tôi và cứ lặp đi lặp lại câu hỏi "Em đã thực sự hiểu chưa đấy?" đến khi nào tôi đáp "Đã hiểu" mới thôi. Kết quả cho việc đó là những bài viết luận với tôi đã trở nên bớt khó nhằn hơn, và thói quen hẹn hò ở hiệu sách một đến hai lần một tuần của chúng tôi.
![](https://img.wattpad.com/cover/123946155-288-k415229.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Chuyện tình yêu
RomanceTác giả: Muigetsu Thể loại: BOYLOVE, nhẹ nhàng lãng mạn, đời thường Một chút tuỳ hứng của tác giả... Tôi viết mục này, chỉ là để giải thích rằng, ban đầu tôi vốn định viết phần tiếp sau cho Chuyện hẹn hò đấy. Nhưng rồi nghĩ lại, để nó là một mẩu ch...