[Chương 2]- Chọn lựa mỹ nhân- Cá cược em yêu- Thiên Mỹ Khả

65 2 0
                                    

Nhóm người Doãn Đường Viễn ngồi ở một phòng bàn khá yên tĩnh, lúc sau, khi Doãn Đường Viễn đang uống rượu thì mọi người lại cùng nhau ngồi ngắm và tìm mỹ nữ. Nhưng tìm đến nửa ngày cũng không thấy ai vừa mắt.

Rượu hết, Lâm Nghị Vũ gọi thêm một chai nữa, vài phút sau, một nữ nhân bước vào.

"Oa..."- mọi người ồn ào một trận nho nhỏ nhìn cô gái đang mang rượu tới.

Mắt nâu, lông mày mảnh mai, hàng mi dài và cong như cuốn lấy người đối diện. Mũi cao, nhỏ nhắn, đôi môi đỏ rực như một đốm lửa. Nụ cười nhẹ nhàng nơi khóe môi làm toàn bộ mấy chục con mắt ở đây điêu đứng.

Cô ăn mặc thật kín đáo, nhưng dường như lại tăng lên sự bí ẩn cùng quyến rũ trong cô. Đặt chai rượu xuống bàn, nở nụ cười xinh đẹp, gật đầu rồi đi ra. Để lại bên trong những ánh mắt tiếc nuối.

"Tôi chọn cô ấy."- Doãn Đường Viễn đung đưa ly rượu, ánh mắt thâm trầm nhìn màu đỏ máu trong ly, miệng nở nụ cười đầy thâm ý.

Lâm Nghị Vũ tiếc nuối nhìn nữ nhân vừa rời khỏi. Biết thế không bày trò cá cược cho xong.

Nói chuyện thêm một lúc lâu, nhìn đồng hồ đã muộn, cả đoàn người đi ra. Nhìn xung quanh, nữ nhân xinh đẹp đã không thấy.

"Ấn định sáu tháng. Thế nào?"- Lâm Nghị Vũ vênh mặt khiêu khích.

"Được."- một lời đã định, Doãn Đường Viễn quay đi, trên môi vẫn là nụ cười đắc thắng. Ra bên ngoài, lên xe. Chiếc xe lái thẳng về Doãn gia. Ngày mai anh sẽ dọn ra ở riêng. Và bắt đầu thực hiện vụ cá cược.

Nằm trên giường, Doãn Đường Viễn nhớ đến nữ nhân xinh đẹp kia. Nếu anh làm cô yêu anh trong sáu tháng, sau sáu tháng, anh êm đẹp chia tay cô mà cô rời khỏi, không lằng nhằng thì lô đất kia và hợp tác đó sẽ là của anh.

Quả là dễ dàng. Cũng đáng để thử chứ. Nhắm mắt lại đi vào giấc ngủ, thấp thoáng anh thấy được nụ cười ấy.

"Mặc Như..."- tiếng gọi nhẹ nhàng của nam nhân khẽ bên tai Bạch Mặc Như.

Đêm qua cô say quá, uống nhiều rượu khiến đầu cô như muốn nổ tung.

"Chuyện gì?"- Bạch Mặc Như uể oải, gượng sức ngồi dậy.

Khang Dật Long ngồi lên giường, cậu lấy cái gối đánh nhẹ lên đầu cô.

"Mau dậy đi, tối qua cậu say mèm, lại chạy tới chỗ tôi làm loạn. Dậy đi tôi đưa cậu về. Lát nữa Trầm Khải tới đây, đời tôi chỉ có thảm."

"Cậu chỉ lo cho cái tên khốn nhà cậu thôi."- Bạch Mặc Như mắt nhắm mắt mở ngồi dậy, vơ chiếc áo bông tắm khoác lên người. Che đi thân hình quyến rũ chỉ độc một bộ đồ lót.

"Chứ sao?"- nhìn theo đường nét trên người Bạch Mặc Như, cậu nói vọng theo- "Giá như thân hình tôi được đẹp như cậu thì tốt."

Thở ngắn than dài sờ xuống cơ bụng rắn chắc, lại hướng lên chạm vào bộ ngực phẳng lì, Khang Dật Long khóc ra cả máu.

"Oan nghiệt a..."

"Oan nghiệt nỗi gì? Tôi mới là người phải nói câu đó."- Bạch Mặc Như vừa đánh răng rửa mặt vừa nói vọng ra- "Đẹp trai lại đa tình như cậu, lại can tâm làm nữ nhân làm ấm giường cho tên khỉ Trầm Khải. Nếu tôi là cậu, nhất định lừa hắn kí một tờ giấy chuyển nhượng tài sản, ôm gia tài chiếm được rồi cùng một ả xinh đẹp nào đó đi đến cùng trời cuối đất. Hơi đâu ở cạnh một kẻ độc tài như hắn?"

Cá Cược Em YêuWhere stories live. Discover now