CHƯƠNG 1: Bầu trời và nắng

1.8K 110 1
                                    



Cậu có biết điều bi ai nhất khi yêu thầm một người là gì không?

Chính là lúc tớ buông xuôi tất cả,

Cậu vẫn không biết từng có một người yêu cậu nhiều như thế.


Đôi bàn tay vẫn đeo găng của Sana kéo mạnh tấm rèm cửa. Ánh nắng đột ngột tràn vào, có thể nhìn thấy rõ từng hạt bụi bay bay giữa không trung, óng ánh kì lạ.

Phải, tầng gác mái này cần phải có một cuộc tổng vệ sinh thật sạch sẽ. Tôi đeo khẩu trang, xắn tay áo, thậm chí còn cẩn thận buộc một chiếc khăn vuông trên đầu để chống bụi. Từng động tác quy củ, rất tuần tự ấy thường bị Sana chê là chậm chạp. Cũng có lí, bởi em ấy là mẫu người hoạt bát và nhanh nhẹn. Bằng chứng là khi tôi bắt đầu cầm lấy cái chổi lông gà thì cô bé đã dọn sạch một góc, quét ra toàn những bụi và mấy mẩu giấy vụn chẳng hiểu từ đâu.

"Jungyeon, cái này nhìn lạ quá... Của chị hả?"

Sana lôi từ trong đống lộn xộn ra một hộp các-tông. Trông cũ kĩ và bụi bặm đến mức chính tôi cũng không dám khẳng định màu sắc của nó thực sự trông như thế nào. Sana như một chú cún nhỏ khám phá ra trò chơi mới. Em nóng vội lấy tay phủi trực tiếp lớp bụi bẩn bám dính trên hộp, thậm chí còn phồng má thổi phù.

"Cái đồ ngốc này..."

Tôi lắc đầu khi em hắt hơi liên tiếp ba cái – hậu quả của hành động vừa rồi, đồng thời mở chiếc hộp ra.

Bên trong chỉ vỏn vẹn một tấm ảnh và một bình thủy tinh đựng đầy sao giấy.

Sana thích thú ồ à khi nhìn thấy bình thủy tinh. Em ấy thích nhất là những thứ lấp lánh. Ngoài ra là những thứ trông dễ thương. Thật trùng hợp là lọ sao giấy này vừa lấp lánh lại vừa dễ thương.

Còn tôi lại cầm bức ảnh lên và ngắm nhìn. Tấm hình duy nhất chụp chung tôi và cậu. Trông cũng không có gì đặc biệt lắm. Hai đứa con gái trong buổi lễ tốt nghiệp, tay cầm bằng đứng cạnh nhau, cứng đơ như hai con cá gỗ phơi trên đĩa. Nếu có thể nhận xét, tôi tin rằng đây chắc chắn là tấm ảnh tẻ nhạt nhất trong những tấm ảnh tẻ nhạt mà bạn có thể sở hữu trong đời.

Sana nhao tới từ đằng sau, nghịch ngợm vòng tay qua cổ tôi, cái đầu cũng rướn rướn lên để ngắm cùng. Lập tức em phì cười nhận xét:

"Em đang định bảo tại sao chị lại rửa bức ảnh xấu như thế này, nhưng nhìn kĩ lại thì... người bạn bên cạnh chị ấy..."

Tôi vểnh tai hồi hộp chờ đợi nhưng rốt cuộc chỉ nghe được tiếng khụt khịt mũi. Cô bé của tôi vẫn còn chưa hết khó chịu với mấy hạt bụi li ti đang vẩn xung quanh. Tôi hỏi tại sao không nói nữa, Sana chỉ cười mà bảo đang nghĩ một điều rất ngốc nghếch, sợ tôi giận nên không dám nói ra.

"Bạn chị làm sao?"

"Không có gì."

Sana cụng trán vào đầu tôi một cái đau điếng. Tào lao vậy là đủ rồi, em nói và lại tiếp tục dọn dẹp. Còn tôi thì vẫn cứ ngồi ngẩn ra mà ngắm tấm ảnh, dù biết cảnh kẻ làm kẻ chơi là không nên chút nào.

[JUNGNASA] NATSUKASHIINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ