Chương 3

5 1 0
                                    

CHƯƠNG 3

Cái ngày đó cuối cùng đã đến, tôi buộc phải sang nhà họ để ở thử và xem ý họ, tôi cũng buộc không được đến trường trong vòng ba tháng này, nhưng tôi không nghỉ học. Ở đó tôi được thuê gia sư và nghe nói là học chung với người mà sau này tôi sẽ lấy, và sau đó bọn tôi vẫn thi bình thường tại trường học, nhà có quyền thế thì cái gì mà chẳng làm được, đó cũng là chuyện thường. Tôi đi chỉ với quản gia của mình và vài cái vali, chứ chẳng còn gì nữa. Nhớ lại đêm hôm qua, lúc mà gặp anh Phong để nói chuyện sang hôm nay sẽ đi, khi gặp anh ấy, tôi hết sức ngại ngùng, một thằng con trai đã 18 tuổi rồi, vậy mà vẫn còn khóc sướt mướt như một đứa con gái, tôi nói:

- Chắc anh đã biết chuyện rồi phải không??

Anh ấy trả lời mà mắt anh ấy như cứ nhìn xuyên vào trái tim tôi, tôi phải ngó đi chỗ khác:

- Dạ!!tôi đã nghe bà chủ nói chuyện rồi ạ!!

- Vậy anh hãy chuẩn bị đi, ngày mai là chúng ta đi rồi!!

Nói xong, tôi định quay lưng đi, thì nghe anh ấy nói, giọng có vẻ yếu hẳn hơn thường ngày:

- Cậu chủ cho tôi mạn phép hỏi một câu, xin cậu chủ đừng giận?

Tôi khó hiểu, nhưng linh cảm mách bảo cho tôi biết, có cái gì đó đang tiến thêm một bước rồi:

- Được!! Anh cứ nói đi!!

- Cậu chủ có buồn không!!khi bị ép hôn như vậy!

- Ừ !! Tôi rất buồn,nhưng tôi biết làm gì đây, tôi đâu còn sự chọn lựa nào khác chẳng lẽ tôi lại chạy đến chỗ ông tôi và nói là con không đồng ý, đó là chuyện của người lớn không có liên quan gì đến con. Vậy sao???

Anh ta nhìn tôi, một cái nhìn mà tôi cảm thấy có một cái gì đó rất đau lòng, hay tại tôi quá đa cảm, ngập ngừng một lúc anh ta chỉ nói:

- Cậu chủ.........

Tôi ngắt lời:

- Chỉ còn cách phải chấp nhận nó mà thôi, tôi thật sự không biết làm gì ngoài cách này cả - mắt tôi đã bắt đầu hoe hoe đỏ - tôi liền quay sang chỗ khác, nào là nhìn sao trên trời rồi dưới đất.

Anh Phong liền mạnh dạn nói:

- Cậu chủ đừng sợ!! Tôi đã đi theo cậu chủ, thì tôi sẽ bảo vệ cậu chủ, cậu chủ đừng có buồn nữa!!

Nói rồi, anh ấy đi thẳng, tôi cảm nhận được một sự ấm áp nào đó đang xen lẫn trong nỗi buồn miên man của tôi, đến sáng hôm nay, tôi vẫn vui khi nhận ra có sự có mặt của anh Phong khi cùng tôi sang nhà bên ấy. Tôi bước ra đến cổng, quay lại nhìn thì vẫn thấy mẹ tôi đứng đó, tay cầm khăn lau hai hàng nước mắt, còn ba tôi thì không ra tiễn tôi, tôi không buồn, vì tôi biết tính ông mà, cực kì cố chấp và cứng rắn. Tôi đi xe tới nhà đó, chiếc xe cứ chạy, chạy, nhà của ông lùi dần về phía sau, chiếc xe, chạy trên đường xa lộ mà thường ngày tôi vẫn hay đi qua, mà giờ đây sao nhìn nó khác thế,vẫn mọi người, vẫn mọi hoạt động quen thuộc đó, mà giờ đây sao tôi nhìn nó như lần đầu, hay là do chính bản thân tôi đang dâng trào một cảm xúc khó tả, hồi hộp và lo lắng. Chiếc xe dừng lại trước một, phải nói là nó còn rộng hơn cả nhà ông tôi, nó như là một cung điện vậy, hai bên hàng trồng rất nhiều cây, và hoa, hoa nào cũng có, đang bỡ ngỡ vì cảnh vật xung quanh thì một giọng như tiếng chim hót, trong veo đầy vẻ ngạc nhiên:

[Boylove] Chuyện Tình Hoàng TửWhere stories live. Discover now