C9

79 2 0
                                    

Chương 9: 还有谁陪我痴迷看这场旧戏 (Còn ai cùng ta si mê xem màn kịch cũ)

Lại một mùa thu nữa, mọi người đã đổi từ trang phục nhẹ nhàng mùa hè sang quần áo thu có phần dầy dặn. Tình cảm của Giang Di và Lục Trạch cũng đã sâu nặng thêm theo quần áo mặc.

Một năm này trôi qua quả có chút nhanh, cậu cứ thế ngồi cùng bàn với con người kì lạ như Lục Trạch đã một năm, thậm chí còn trở thành anh em tốt, không có gì giấu giếm nhau.

Khi Lục Trạch ngỏ ý muốn tới thăm nhà, cậu cũng lần đầu tiên đáp ứng lời đề nghị như vậy. Có lẽ trong vô thức, cậu đã sớm nhận định người ngồi cùng bàn này, người anh em này là người mình có thể chung bước trong những năm tháng còn lại của đời người.

– Giang Di, cậu ở một mình sao? Đơn giản quá!

Từ lúc vừa bước vào cửa, Lục Trạch chưa từng ngừng reo lên.

Giang Di bất đắc dĩ nhún vai:

– Đã quen đơn giản mà thôi, không thích quá phức tạp.

Lục Trạch nhìn quanh, qua loa gật đầu, khi thấy tranh trong phòng khách của Giang Di, cậu ta lập tức nghĩ đến một lần quyết đoán của người kia.

Đúng, đây cũng là mục đích tới nơi này của Lục Trạch trong hôm nay.

Giang Di để Lục Trạch tự nhiên, bởi lẽ cậu phát hiện ngoài cửa sổ có một cảnh như tranh vẽ đang chờ mình lưu lại, thế là bỏ cặp xuống, cậu ngồi đó, bận rộn với công cụ một hồi rồi bắt đầu vẽ.

Lục Trạch nhìn trái ngó phải rồi quan sát Giang Di một lượt, ngoại trừ trắng cũng chỉ có trắng, thế nên nếu không nhìn sàn nhà, cậu ta sẽ hoài nghi liệu mình có bị đục thủy tinh thể hay không.

Ngắm Giang Di đang hướng về phía ánh sáng mà ngồi vẽ, chỉ để lại cho mình một bóng lưng, Lục Trạch không muốn quấy rầy sự yên lặng này, cậu ta khoanh tay, đứng sau lưng Giang Di một mét, híp mắt nhìn.

Không thể phủ nhận rằng Giang Di như vậy rất quyến rũ.

Thực ra trong mắt Lục Trạch, Giang Di rất ngây ngô, rất đáng yêu nhưng cũng rất an tĩnh, hướng nội làm người ta có một cảm giác rất sâu sắc. Chính loại hướng nội này khiến cậu ta nghĩ mình và Giang Di còn một lớp ngăn cách không thể vượt qua.

Lục Trạch tựa hồ không có biện pháp nào để đến gần tâm của người này một cách hoàn toàn, lí giải người này, chia sẻ với người này.

Lục Trạch chưa bao giờ thấy Giang Di thoải mái cười to, cũng không nghĩ Giang Di từng có điều gì thất thố, luôn cảm thấy dù là cười, Giang Di cũng tràn đầy dáng vẻ thư sinh, không buông đề phòng, tất cả những cử chỉ đều là phong nhã thành quen, khó tìm tì vết.

Giang Di, rốt cuộc cậu đang cự tuyệt điều gì, chống lại điều gì, đang sợ điều gì?

Tôi rất muốn biết.

Cuối cùng, Lục Trạch đứng đến mỏi chân, thấy trong nhà cũng chỉ có mình và Giang Di nên liền không khách sáo nữa, nhảy lên salon, tiếp tục ngắm Giang Di vẽ.

Mà Giang Di đang hoàn toàn đắm chìm trong bức tranh của mình, hoàn toàn không quan tâm chuyện gì xảy ra xung quanh. Vậy là Lục Trạch ở bên cạnh, lặng lẽ chỉnh camera, gọi Giang Di một tiếng. Giang Di lại ngây người, sững sờ quay đầu lại nhìn Lục Trạch:

[Đam mỹ] Hạ Thiên Đích PhongWhere stories live. Discover now