6

4.7K 50 0
                                    


  "Vũ ca ca......."

Trong giấc ngủ mơ, Hồ Tiểu Man thỏa mãn cong lên khóe môi, trong mộng tất cả đều là bóng dáng nam nhân nàng yêu đó, người mà ngày hôm qua đã trở thành người của nàng....

Nàng cảm thấy vô cùng mĩ mãn, vươn cánh tay nhỏ bé muốn ôm lấy nam nhân bên cạnh, bàn tay không ngờ chụp phải không khí, lạc lõng giữa đệm giường.

Hồ Tiểu Man sửng sốt, đôi mắt đang nhắm nghiền hưởng thụ mở bừng ra. Trên chiếc giường to như vậy chỉ còn nàng trần trụi một người, nam nhân hôm qua cùng nàng kích tình triền miên sớm đã biến mất không còn bóng dáng, chỉ còn dây xích đã bị mở nằm chỏng trơ.

Đôi mắt màu trà chậm rãi nheo lại, lửa giận cũng theo đó chậm rãi dấy lên.

"Thương. Nguyệt. Ngạo. Vũ."

Đáng giận! Hắn thế nhưng lại bỏ chạy mất!

Hồ Tiểu Man tức giận đến đạp mạnh lên ván giường, nếu không phải toàn thân đều rã rời đau nhức, nàng nhất định đuổi đến Thương Nguyệt quốc bắt hắn về.

"Thương Nguyệt Ngạo Vũ chết tiệt, vậy rồi còn đào tẩu. Đáng chết.! Đáng chết!...... Hồ Tiểu Man ta có gì không tốt mà ngươi một hai nhất định bỏ trốn?" Nàng vừa tức lại ủy khuất, nhịn không được cắn chặt đôi môi hồng đào nhỏ nhắn.

Ngày hôm qua hắn rõ ràng cuồng dã muốn nàng một lần lại một lần, còn đối với nàng nói ra những câu xấu hổ như vậy, nàng nghĩ hắn rốt cuộc cũng chịu quy hàng trước hấp dẫn của mình, nguyện ý chấp nhận tình yêu của nàng, cũng nguyện ý vứt bỏ định kiến cũ, đem nàng trở thành một nữ nhân chân chính chứ không còn là muội muội......

Nàng không cần là muội muội của hắn, nàng phải làm nữ nhân của hắn.

Mà nàng nghĩ chính mình đã làm được, biểu hiện cuồng dã của hắn ngày hôm qua chính là bằng chứng chứng minh.

Nhưng thật không ngờ tới hắn vừa tỉnh dậy đã chạy trốn không còn bóng dáng, này đối với nàng là một sỉ nhục vô cùng, đường đường là công chúa Hồ quốc, được biết bao nam nhân khát vọng, nhưng nàng chưa bao giờ thèm để ý tới, trong mắt nàng chỉ duy có một người, mà thân mình trong sạch cũng chỉ nghĩ hiến dâng cho mình hắn.

Nàng thích hắn, rất rất thích hắn, tình cảm ấy chưa bao giờ giảm bớt đi, kể từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn mười năm trước, tâm tình nho nhỏ của nàng đã chỉ tràn đầy duy một bóng ảnh nam nhân kia.

Nhưng là.... Hắn lại chạy thoát.

Một năm trước đối mặt với thông báo của nàng, hắn lựa chọn trốn; một năm sau lại gặp mặt, hắn vẫn là trốn; mà hiện tại đã bên nàng, đem nàng ăn hết từ đầu đến chân, hắn vẫn lựa chọn trốn!

"Thương Nguyệt Ngạo Vũ. Ngươi đáng giận! Đáng giận....." Hồ Tiểu Man càng nghĩ càng ủy khuất, hốc mắt trông đỏ đỏ dần lên.

Nàng cũng có tự tôn nha! Vốn vẫn luôn truy đuổi theo hắn, không cần e lệ nói muốn gả cho hắn, hắn có biết sau lưng nàng có bao nhiêu kẻ cười nhạo công chúa Hồ quốc này không biết xấu hổ?

Lần này bằng bất cứ giá nào cũng phải bắt được hắn, nàng chủ động hướng Thương Nguyệt quốc đưa ra chủ ý cầu thân, dù sao nếu Thương Nguyệt Ngạo Vũ không cưới nàng, được, vậy chỉ cần đổi thành nàng "thú" hắn.

Nàng quả thực đã đem mặt mũi công chúa vứt hết sau lưng, hết thảy chỉ vì hắn, cho dù bị người người châm biếm cũng không cần quan tâm, chỉ cần trong con mắt hắn có nàng là tốt rồi.

Sở dĩ nàng đem hắn trói lại trên giường, dụ hoặc hắn, đem trong sạch bản thân dâng hiến hết cho hắn, đơn giản chỉ vì muốn hắn thật sự nhìn đến nàng.

Đối với tất cả chuyện này nàng không hề hối hận, dù sao ngoại trừ hắn, nàng cũng không cần bất kì một nam nhân nào khác. Nhưng trong thâm tâm, nàng không cần hắn vì trách nhiệm, cũng không cần vì hòa bình hai quốc mới đi làm phò mã của nàng.

Nàng có tự tôn của chính mình, trừ phi Thương Nguyệt Ngạo Vũ thật sự yêu thương nàng, nếu không cũng sẽ không cường ép hắn.

Cố bắt quả rụng, quả không ngọt. Đạo lý này nàng biết, tuy rằng ngoài miệng luôn nói chỉ cần hắn chạm đến nàng thì sẽ trở thành người của nàng, nhưng kia chẳng qua chỉ là lời dọa đầu môi, ai bảo hắn cứ luôn trốn tránh.

Nhưng thật sự không ngờ tới sau khi nàng dâng hiến chính mình, hắn vẫn là lựa chọn né ra.....

"Ta thật sự không tốt đến như vậy sao?"

Hồ Tiểu Man cắn cánh môi, vô cùng ủy khuất thì thào tự hỏi, giọt nước mắt rốt cuộc nhịn không được tuôn rơi xuống.

Nàng không nghĩ buông tha! Nàng thật sự rất thích hắn, rất thích, rất thích...........

Vì sao hắn không thể thích nàng?

Nàng vừa tức lại không cam tâm, trên thân thể vẫn còn lưu giữ dấu vết của hắn, tâm trí vẫn còn nhớ rõ cảm giác bị hắn xuyên vào, hơi thở hắn quanh quẩn bên người, mà thanh âm của hắn........

Trái tim nhỏ bé run lên, nghĩ đến triền miên ngày hôm qua, hắn luôn ở bên tai nàng thấp giọng ngọt ngào những lời nói thân thiết, giọng âm trầm thấp khiến toàn thân nàng mềm yếu như nhũn ra.....

Nàng sẽ không buông tay, tuyệt đối không! Nàng nhất định phải làm cho hắn yêu thương nàng!

Hồ Tiểu Man lau đi giọt lệ trên mặt, ở trong lòng thề.

Nàng có tự tin sẽ làm Thương Nguyệt Ngạo Vũ yêu thương nàng, việc cần làm hiện tại là đuổi theo hắn.

Dù sao mặt mũi nàng sớm cũng đã mất hết, lại thêm một chuyện bị cười nhạo cũng không có hề gì, chỉ cần có thể khiến Thương Nguyệt Ngạo Vũ yêu thương.

Cánh môi giơ lên, Hồ Tiểu Man khôi phục lại tự tin chính mình, đang lúc nàng muốn bước xuống giường thì lại nghe thanh âm tranh chấp từ ngoài cửa truyền đến—–

"Vương gia, công chúa hiện tại còn đang ngủ, ngài không thể cứ như vậy xông vào."

"Làm càn! Ngươi dám ngăn cản ta?"

Hồ Tiểu Man nhíu mi, nhanh chóng mặc lên quần áo, đai lưng vừa mới thắt vào thì cũng là lúc khách không mời mà đến xông cửa vào tới.

Cung nữ đi vội vàng chạy theo phía sau hắn quỳ xuống thỉnh tội: "Công chúa, tiểu nhân ngăn cản vương gia không được......"

"Ta biết, ngươi lui ra đi." Hồ Tiểu Man vẫy tay cho người cung nữ lui xuống, nhìn về phía nam nhân đang nổi khùng.

"Hạ Nhĩ Ba, ngươi thật to gan ghê gớm, tẩm cung bản công chúa mà cũng dám xông vào!"

Hạ Nhĩ Ba nhìn kiều nhan trước mắt, ngũ quan cân đối vẫn minh diễm động lòng người, nhưng là toàn thân lại phát ra một tia phong tình quyến rũ.......

"Thương Nguyệt Ngạo Vũ chạm qua ngươi?"

Hắn ghen ghét nói ra chất vấn. Bản thân hắn ngay cả tay nàng còn không cầm được, vậy mà Thương Nguyệt Ngạo Vũ lại có thể dễ dàng chạm đến nàng!

"Liên quan gì đến ngươi?" Hồ Tiểu Man lạnh lùng nhìn hắn.

"Hạ Nhĩ Ba, ngươi lấy thân phận gì mà đến chất vấn ta? Đừng quên ngươi vẫn chỉ là một vương gia, tự ý xông vào tẩm cung bản công chúa không sợ ta trị tội ngươi sao?"

"Bằng danh dự phò mã của ngươi!" Lạnh lùng của nàng chọc giận Hạ Nhĩ Ba. "Ngươi chớ có quên, nữ vương nửa năm trước đã khâm điểm ta thành phò mã của ngươi."

"Thế thì sao?" Ngón tay trắng nõn nghịch ngợm cuốn lọn tóc trước ngực, Hồ Tiểu Man buồn cười nhìn hắn. "Kia chẳng qua là mẫu hậu cùng ngươi lén đối thoại, cũng chưa có thông qua đồng ý của ta. Ngươi hẳn là biết, nếu ta không đáp ứng thì mẫu hậu cũng sẽ không bắt buộc."

Hạ Nhĩ Ba không thể phản bác lại cũng không cam tâm. "Ta có gì không tốt? Vì sao trong mắt ngươi tuyệt chỉ có Thương Nguyệt Ngạo Vũ?"

Hắn từ nhỏ liền đã thích nàng, mà địa vị hai người tương đương hợp xứng nhau, hắn là vương gia, nàng là công chúa, hắn vẫn luôn tin tưởng chính mình sau này sẽ trở thành phò mã của nàng.

Nhưng là Thương Nguyệt Ngạo Vũ vừa xuất hiện liền phá hủy tất cả. Trong mắt nàng căn bản không hề dung chứa hắn, độc chỉ có sự tồn tại của Thương Nguyệt Ngạo Vũ, nàng luôn luôn truy đuổi nam nhân kia, hoàn toàn không để ý đến hắn đã luôn chờ đợi.

"Không lý do gì cả, chỉ là ta không thích ngươi."

Hồ Tiểu Man vô tình trả lời. Kỳ thật bộ dáng Hạ Nhĩ Ba không khó xem, thậm chí có thể nói là đẹp, cho nên mẫu hậu mới cho Hạ Nhĩ Ba làm phò mã của nàng.

Nhưng là nàng không cần, trừ bỏ Thương Nguyệt Ngạo Vũ, bất kì nam nhân nào nàng cũng đều không muốn.

Lời nàng như lưỡi dao bén nhọn đâm vào tâm Hạ Nhĩ Ba, nhưng là hắn vẫn không phục. "Thương Nguyệt Ngạo Vũ không hề thích ngươi, cho dù ngươi đem toàn bộ chính mình cho hắn, hắn cũng sẽ không thích ngươi!"

Tiến vào tẩm cung không thấy Thương Nguyệt Ngạo Vũ, hắn chỉ biết Hồ Tiểu Man lại lần nữa bị bỏ lại, giống y như một năm trước.

"Thì có sao? Chuyện của ta không cần ngươi xen vào", Cho dù trong lòng thương tổn, Hồ Tiểu Man vẫn duy trì tư thái cao ngạo, không để người nhìn thấy vết thương lòng.

Nàng đứng dậy, hướng về phía cửa đi đến.

"Ngươi muốn đi đâu?" Hạ Nhĩ Ba nhanh chóng giữ chặt nàng.

Hồ Tiểu Man gạt tay ra, trầm lãnh nhìn hắn.

"Hạ Nhĩ Ba, chú ý thân phận chính mình, chuyện của ta không có đường cho ngươi xen vào, việc ta muốn đi đâu càng không phải chuyện của ngươi."

"Ngươi muốn đi tìm Thương Nguyệt Ngạo Vũ đúng không?" Hạ Nhĩ Ba ghen ghét hỏi. Hắn thực sự không hiểu, Thương Nguyệt Ngạo Vũ kia có cái gì tốt mà đáng giá để nàng truy đuổi đến như vậy.

Không nghĩ trả lời vẫn đề của hắn, Hồ Tiểu Man quay đầu lại rời đi.

"Ta sẽ không buông tay!" Hạ Nhĩ Ba oán hận kêu lớn. Luôn như vậy, trong mắt nàng căn bản hoàn toàn không có hắn! Nhưng hắn thề, tình huống này sẽ không tiếp tục lâu đâu—–

Nàng sẽ là của hắn.

Hắn cứ như vậy đào tẩu, Hồ Tiểu Man sẽ có cảm giác như thế nào?

Trở lại Thương Nguyệt quốc đã hai ngày, hắn vốn nghĩ Hồ Tiểu Man sẽ lập tức đuổi theo, tiếp tục quấn quýt lấy hắn yêu cầu phụ trách, dù sao việc hắn chiếm trong sạch công chúa Hồ quốc là sự thật.

Nhưng là không có.

Này đã hai ngày, xung quanh hắn quá mức lặng tĩnh, không có người quấn quýt lấy hắn, cũng không cõ người lẽo đẽo bám đuôi hắn phía sau, dùng thanh âm kiều kiều mềm nhẹ nói ra những lời khiến hắn tức muốn hộc máu.

Thương Nguyệt Ngạo Vũ không rõ nổi cảm giác trong lòng chính mình. Dường như có điểm mất mát, có điểm trống rỗng hư vô, giống như thiêu thiếu một cái gì vậy, vô cùng khó chịu.

Đáng lẽ theo lý thuyết, Hồ Tiểu Man không quấn lấy hắn, cũng không muốn hắn phụ trách, hắn hẳn là phải sung sướng thở dài, cảm thấy vui vẻ mới đúng, nhưng là hắn lại phát hiện chính mình cao hứng không nổi, thậm chí còn luôn luôn nghĩ tới nàng.

Hai ngày nay hắn thất hồn lạc phách (hồn phách treo ngược cành cây a~~~ :) ) ), không yên lòng, cả đầu đều là Hồ Tiểu Man. Nghĩ tới nụ cười rạng rỡ của nàng, nghĩ tới tính tình của nàng kiêu ngạo lại rất tùy hứng, nghĩ tới tất cả của nàng.

Mỗi một bộ dáng nàng đều khắc sâu ở trong đầu hắn, bao gồm cả biểu tình một năm trước khi nàng đối với hắn nói lời yêu......

Nhíu lại mày rậm, ngay cả khi cực lực cố gắng quên đi, Thương Nguyệt Ngạo Vũ vẫn là nhịn không được nhớ tới nguyên nhân một năm trước làm hắn bỏ trốn mất dạng—–

Cô gái mở to đôi mắt màu trà sáng ngời, lúm đồng tiền trên má dễ thương nở rộ, ánh mắt chăm chăm nhìn hắn, đôi môi đỏ mọng nói ra nàng thương hắn, muốn gả cho hắn, hỏi hắn có được không?

Trong nháy mắt kia, hắn thực sự bị dọa.

Hắn vẫn nghĩ nàng là một tiểu muội muội vĩnh viễn không lớn, nhưng là một khắc tại kia, hắn kinh ngạc nhận ra nàng không hề còn là một tiểu hài tử, mà là một cô nương trưởng thành— một cô nương sẽ làm tâm hắn vô cùng rung động.

Tướng quân không tốt truyWhere stories live. Discover now