Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.
"Tại sao đã hứa là sẽ mãi bên nhau, mà anh còn bỏ em đi?"
Ánh đèn sáng lên, giữa con hẻm nhỏ, sâu trong bóng tối, em không tìm thấy anh. Mọi người ở đây sao thật giống nhau. Những ánh mắt lạ lùng. Những cử chỉ vô cảm. Một cuộc đời không có tình yêu. Nỗi nhớ này em biết nói cùng ai?
Triền miên...
Gào tên anh hàng trăm nghìn lần, nhưng cũng chỉ có những cái lắc đầu cùng ngày qua tháng lại, vô lực mà đáp em.
Quặn đau...
Nâng niu con ảnh cuối cùng nằm trong góc túi áo, bên mép sờn cũ, thấm mưa nhoè dần.
Thời gian cứ dần trôi, em không còn là đứa nhóc ấu thơ hay buồn. Dối trá, nụ cười thật tươi được hình thành, che giấu nỗi đau trong tâm khảm. Chuyện xưa phai dần, những nỗ lực tìm kiếm vô vọng theo năm tháng, lại tình cờ tìm đến dưới mái hiên. Trái tim em dường như tê liệt.
- Anh ơi, em rất nhớ anh, thực sự là vô cùng nhớ anh, nhớ đến điên cuồng lao lực!
Ôm lấy anh cùng cái kiễng chân, nhận ra dáng hình anh thay đổi, nhưng hồi ức của chúng ta vẫn quẩn quanh những năm, sáu tuổi đó. Anh nhắm chặt mắt lại, mặc lệ cứ tuôn rơi, cố sức giữ bình thản để rồi khóc nấc mà ôm chầm lấy em.
Anh vẫn âm thầm chịu đựng, thế nhưng...
Cũng đã đến lúc được nói ra điều này.
- Anh rất nhớ em, thật sự rất nhớ em.
Để rồi bao năm tự dày vò bản thân.
Đã bao lần tự lừa dối chính mình, rằng em sẽ như ngày ấu thơ, nhìn anh không ái ngại gì mà dễ dàng tha thứ. Nhưng nụ cười kia quá đơn thuần, làm anh biết mình phải bù đắp thật nhiều hơn nữa.
"Nói anh là chiếc ô của đời em cũng không có gì nói quá."
"Vậy, sau này, anh sẽ che chở và bảo bọc cho em!"
..........
"Anh, nhìn thấy không?"
"Em thích chiếc xe này à?"
"Vâng, dành dụm cũng gần đủ."
"Nhóc, nghị lực phi thường ghê!"
"Anh ơi, sau này Niel sẽ lái xe đưa anh đi chơi, đi ăn đồ ngon, rồi mình cùng nằm dưới một bầu trời mà ngắm sao. Niel sẽ đưa anh đi đến tận cùng của thế giới, nên anh hứa với Niel là đừng bỏ Niel đi nữa nha?"