Hồi 27: Văn Trọng ban sư về nước dâng mười khoản can Vua

1.1K 9 0
                                    


  Hồi 27: Văn Trọng ban sư về nước dâng mười khoản can Vua  

Hoàng Phi Hổ thấy cử chỉ của Tỉ Can làm thinh lăm lăm đi thẳng ra ngọ môn, liền sai Hoàng Minh, Châu Kỷ lên ngựa theo sau coi Thừa Tướng đi đâu cho biết. Hai tướng ấy vâng lệnh ra đi.

Lên lưng ngựa Tỉ Can ra roi đánh ngựa như bay, ước chừng 6, 7 dặm đường thì trước ngựa có một người đàn bà tay xách giỏ miệng rao rằng:

- Ai mua rau vô tâm không?

Tỉ Can lấy làm lạ hỏi:

- Rau vô tâm là giống gì?

Người đàn bà ấy vòng tay đáp rằng:

- Tôi là đàn bà nghèo khó, đi bán rau vô tâm.

- Nếu người ta vô tâm thì sao?

Người đàn bà trả lời:

- Nếu trống ruột thì sống, người vô tâm thì chết tức thời.

Tỉ Can la lớn lên một tràng té xuống ngựa, máu ra thấm áo tắt thở.

Có thơ thương tiếc Tỉ Can đề:

Cúi dâng ngự trát nghĩ mà thương

Ðắt Kỷ bày mưu hại đống lương

Bởi phép linh không ngậm miệng

Khiến nên bỏ mạng tại bên đường.

Người đàn bà thấy Tỉ Can té xuống ngựa, không hiểu nguyên do vì đâu thất kinh bỏ chạy.

Hoàng Minh và Châu Kỷ thúc ngựa chạy theo thấy Tỉ Can té dựa mé đường máu ra lai láng, nằm ngửa dưới đất hơi đã dứt rồi.

(Nguyên khi trước Tử Nha để lại một điệu phù, và viết một lời trong ấy dặn Tỉ Can uống bùa thì mổ bụng không chảy máu và phải làm thinh về phủ thì còn. Bởi Tỉ Can tới số nên khiến hỏi người đàn bà mà chết. Có kẻ bàn rằng: phải chi người đàn bà ấy nói: người vô tâm cũng sống thì Tỉ Can chắc bình an. Nhưng nghĩ sống thác tại mạng, nào phải nơi miệng đàn bà đã hỏi Tỉ Can).

Hoàng Minh, Châu Kỷ thấy công việc xảy ra như vậy không có cớ gì, liền giục ngựa trở về đền thưa sự tình cùng Hoàng Phi Hổ.

Hoàng Phi Hổ, Vi Tử nghe tin ấy thì thảm thiết vô cùng. Có quan Ðại phu là Hạ Chiêu hét lớn lên rằng:

- Hôn quân giết chú ruột, trái lẽ quá chừng, để tôi vào ra mắt.

Nói rồi đi thẳng lên Lộc đài.

Trong lúc ấy vua Trụ đang cầm quả tim của Tỉ Can hối quản gia đi nấu thì thấy Hạ Chiêu lên đài, trợn mắt tròn vo, nhướng mày đựng ngược đặng ngó vua, chẳng chịu thi lễ mặt đỏ phừng phừng.

Vua Trụ thấy thế phán hỏi:

- Trẫm không cho chỉ đòi, khanh có chuyện chi vào ra mắt?

Hạ Chiêu tức căm gan nói:

- Tôi đến giết vua đây.

Trụ Vương cười nói:

- Từ xưa đến nay lẽ nào tôi thí chúa?

Hạ Chiêu sỉ nhục:

- Hôn quân đã giết đằng tôi không lẽ thì cháu sao cháu lại đi thí chú ruột của mình, khác nào con đẻ giết cha mình. Vả lại, Tỉ Can là em ruột của Ðế Ất, chú ruột hôn quân nỡ nào nghe lời Hồ Ly Ðắt Kỷ nấu tim chú cho nó ăn? Vì lẽ đó mà xét cháu giết chú được thì sau tôi giết vua là vậy.

Phong Thần Diễn NghĩaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ