chap 4

3.9K 166 42
                                    

   Hôm sau, y lại đến thăm Cự Tuệ nhưng cả ngày quấn lấy nhà dam không rời bước. Y là muốn dành thời gian ngắn ngủi này dành cho Cự Tuệ người y yêu...

"Cự Tuệ, mau lại đây ta đút cho ngươi..."

"Cự Tuệ, mặt ngươi lọ lem kìa mau ta lau..."

"Cự Tuệ, ngươi ngủ đi ta ngồi ngắm ngươi được rồi..."

"Cự Tuệ...."

"Lâm Hạc. Ngươi đừng làm mọi thứ vì ta có được không??"

"Vì cái gì?? Ta yêu ngươi, muốn làm mọi thứ vì ngươi..."

"Nhưng ta lại càng không muốn ngươi chịu uất vì ta..."

"Ta hiện tại đâu bị gì ^^ sẽ không sao cả. Ngươi chỉ cần nhớ ta yêu ngươi... "

  Y hảo muốn khóc, phải làm sao đây. Y không thể để Cự Tuệ thấy mình yếu đuối đành đem nước mắt mà nuốt vào tim...

-------------------
  Màn đêm đã hạ đến y là phải đến tẩm cung...y sợ lắm...y sẽ làm sao ???....

  Tất cả việc y làm đều là muốn Cự Tuệ yên ổn, y đã nói không hối hận vậy cớ gì y phải lo phải sợ.

  Cho Cự Tuệ ăn xong y đứng dậy muốn đi

"Ngươi đừng đi...Lâm Hạc, ta coi như cầu van ngươi đừng làm mọi thứ vì ta"

"Xin lỗi.."

"Đừng nói vậy , người xin lỗi là ta, là ta hại ngươi vào con đường nay..."

"Không. Cự Tuệ, là ta tình nguyện... Ta yêu ngươi vì mọi thứ ta sẽ chịu........có cơ hội....chúng ta sẽ làm lại từ đầu....."

  Giọng y nghẹn lại cố chặn tiếng khóc không phát ra, y lạnh lung mà quay lưng bước đi mặc người sau kêu gào như thế nào.....

"Lâm Hạc....có kiếp sau....ta mãi yêu ngươi....sẽ đền bù cho ngươi.............."

-------------------
  Ngự y phòng. Lâm Hạc bước vào căn phòng to rộng mà nữ nô tỳ mới nói cho y. Nàng nói..."hoàng thượng nói ngươi tắm rưa xong hãy mặc y phục do người chuẩn bị sau đó đến thư phòng chờ hoàng thượng "

  Y mặc chiếc áo mỏng dài trắng đến chân, bên trong dường như không có bộ y nào trừ bộ hoàng thượng y (mặc 1 áo k mặc cái j bên trong) . mái tóc dài đen đến lưng xõa bay theo gió phảng phất hương thơm gì đó rất đặc biệt, rất lạ.......

  Y ngồi trên chiếc giường đỏ như chiếc giường đêm tân hôn của y nhưng khác hơn nó lớn rộng gấp bội. Y ước giá như có thể quay lại thời gian y sẽ đặt trái tim mình, tất cả của mình cho Cự Tuệ, giá như y lúc trước không cự tuyệt Cự Tuệ, giá như y yêu Cự Tuệ để bây giờ sẽ không phải hối hận.....

  Đang tự hận bản thân, bỗng nhiên tiếng nói lạnh lùng từ đâu vang lên....

"Ngươi là đang nghĩ cái gì khi trẫm vào mà không hề hay biết...?"

  Y giật mình ngước mắt nhìn người phía trước, lại là vẻ mặt lạnh lùng mà tuấn mĩ ấy.... Y bất giác nổi lên trận run rẩy...

"Ho...hoàng thượng... "

"Ngươi biết ngươi nên làm gì ??"

  Y đâu biết?? Chuyện này y đâu làm qua bao giờ?? Y cứ thế chết lặng trong sự hoang mang sợ hãi

Tượng Tâm - Tiêu Tâm Tâm [ĐM]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ