1

632 25 0
                                    

Bạch Hiền giật mình tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng. Cậu thở dốc, hai tay nắm chặt lấy vạt áo đối phương. Ánh trăng ngoài cửa sổ hắt vào khuôn mặt góc cạnh của người kia khiến cậu yên tâm phần nào. Nhẹ nhàng buông tay, Bạch Hiền xoay người đứng dậy hướng ra phía cửa trại. Cậu quỳ xuống bên cạnh chiếc nôi có đứa trẻ mới sinh không lâu, ngón tay thon dài khẽ sượt trên làn da non nớt, dịu dàng nâng niu bảo bối trân quý nhất thế gian. Chợt Bạch Hiền thu tay về, sụp xuống ôm mặt, nước mắt lã chã rơi mặc cho bờ môi cắn chặt không cho tiếng động phát ra. Sau lưng cậu, người con trai tóc vàng mở mắt nhìn bờ vai gầy run lên từng đợt, hàng lông mày dán chặt vào nhau, lộ ra biểu cảm bất lực đến tận cùng.

Lúc Bạch Hiền tỉnh dậy lần nữa đã là xế chiều. Người nằm cạnh cậu đã đi từ lúc nào. Việc đầu tiên cậu làm là chạy đến bên cạnh nôi chơi đùa với đứa trẻ vừa đầy tháng nhưng chiếc nôi đã trống rỗng, hơi ấm cũng không còn. Bạch Hiền hoảng hốt chạy ra ngoài. Hai người lính gác ở trước cừa lều vội quỳ xuống bẩm báo nội dung được chủ nhân dăn dò. Lúc này cậu mới thở phào, quay trở lại vào lều thay trang phục rồi đi về phía đống lửa trại ồn ào nơi đang có bữa cơm gia đình họ Ngô.

Bạch Hiền vừa bước vào, bé gái xinh xắn đang chơi đuổi bắt đột nhiên dừng lại hét lớn "Thúc thúc đến rồi". Nam tử tóc vàng đang ôm đứa trẻ vội đưa cho nhũ mẫu bên cạnh, nhanh chóng tiến về phía cậu, đặt lên môi Bạch Hiền một nụ hôn nhẹ. Cậu híp mắt cười đáng yêu, để người kia nắm tay dẫn về phía bàn ăn cửa họ. Vừa ngồi xuống ghế cậu đã được ân cần hỏi thăm.

"Bạch Hiền, con có ngủ được không? Đã đỡ hơn chưa? Sao ta vẫn chẳng thấy có da thịt gì thế này? Diệc Phàm con chăm thê tử kiểu gì vậy?"

"Bạch Hiền vẫn ngủ tốt mà mẫu thân" – người tên Diệc Phàm kia vội thanh minh. Nhận được cái nhìn không hài lòng của bề trên, anh nhìn sang hướng khác lảng tránh, bởi trong mấy huynh đệ, Diệc Phàm vốn nổi tiếng là con sâu ngủ mỗi khi đặt lưng xuống nệm. Cậu cười khúc khích rồi hướng phía người đàn bà hiền hậu kia giải thích.

"Con vẫn ngủ được, xin mẫu thân đừng lo lắng."

"Cơ thể sau khi sinh vẫn dù sao vẫn nhược, hai đứa đừng chủ quan. Hay là để Bạch Hiền cùng Thế Huân về Di Lạp. Dù sao cũng là trung tâm bằng phẳng của cao nguyên, sống đỡ vất vả hơn nơi giáp biên giới này."

"Hay là đệ về Di Lạp chơi mấy tháng tĩnh dưỡng đi. Chúng ta có thể đến nhà của Ngọc Lam thúc" – Diệc Phàm xót xa nhìn Bạch Hiền, xoa xoa bàn tay mềm mại của đối phương – "Cũng sắp tới mùa lễ hội, thêm việc đoàn sứ từ kinh thành sắp đến nên Di Lạp sẽ càng nhộn nhịp."

"Phải phải Diệc Phàm nói rất đúng. A, con xem Thế Huân cũng đồng tình kìa" – Ngô mẫu cao hứng cười nói. Diệc Phàm xoay người đỡ lấy hài tử đang ê a vào trong lòng, bỏ qua tia dao động chớp nhoáng trong mắt Bạch Hiền.

"Mẫu thân, từ khi chấp nhận ở cùng một chỗ với Diệc Phàm con đã xác định dù vất vả thế nào cũng sẽ luôn bên cạnh người con yêu. Con sẽ không về Di Lạp đâu." – Bạch Hiền vừa nói vừa níu tay Diệc Phàm, ý muốn bế Thế Huân. Bé được đặt vào vòng tay Bạch Hiền, cảm nhận được mùi hương quen thuộc liền bật cười khanh khách. Cậu hết nhìn con hạnh phúc rồi hướng lên bắt gặp ánh mặt yêu thương tràn đầy của Diệc Phàm, Bạch Hiền nhoẻn miệng cười, biết rằng cậu quyết định không sai lầm.

Tam nhân [KrisBaek]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ