Một cái gì đó đẹp đẽ luôn luôn là những thứ con người ta có thể dễ dàng đánh mất và có dự cảm mãnh liệt rằng sẽ đánh mất. Giống như Jung Hoseok, anh hoàn hảo, thế nên từ khi có anh rồi, Jeon Jungkook chỉ là sợ mất anh thôi...
_Một cái sáng đẹp trời, Jungkook lại theo đồng hồ sinh học thức dậy vào ngưỡng bảy rưỡi sáng. Rồi lại theo thói quen vươn vai và chạy đến mở toang bức rèm màu trắng ngà. Khoan khoái đón lấy từng tia nắng đậu lại lăn tăn trên làn da hồng hào đầy sức sống. Hôm nay là thứ bảy, Jungkook thoáng nghĩ ngợi về một cái hẹn nào đó thường nhật với anh người yêu. Chắc là hôm nay sẽ đến nhà Hoseokie cả ngày. Chơi cùng anh cả ngày. Mới nghĩ đến đó thôi, tim Jungkook lại tự mình nhảy lên loạn xạ. Cậu thích anh lắm, thích vô cùng vô cùng vô cùng!
Sau khi đã chải chuốt gọn gàng và lục lọi thành công một bộ đồ vừa ý trong tủ quần áo, Jungkook lập tức mang con ngựa nhỏ của mình ra, bành bạch chạy đến nhà Hoseokie cách đây hai con phố.
Lại nói đến anh cùng cậu đều là dân tỉnh lên Seoul tự lập kiếm sống, không có người thân ở cạnh và đều có nơi ở riêng. Cả hai quen biết nhau cũng là do một người bạn giới thiệu. Mới đó mà một năm rồi cả hai cùng hẹn hò, nghĩ đến cái lần đầu tiên nắm tay Hoseok, Jungkook vẫn còn tồn tại loại cảm giác rung động đến ngột ngạt!
Đến trước cửa nhà anh, ngôi nhà nhỏ ấm áp với dàn hoa leo trước cổng, mái hiên bên cửa sổ và số nhà 19. Jungkook tự tủm tỉm. Trùng hợp quá đi. Đó có phải hay không chính là ngày sinh của cậu?
Tự do mở cổng đi vào bên trong, Hoseok nói rằng chỉ cho phép mình cậu được làm như thế. Đút chìa khóa nhỏ vào túi quần, cậu mở cửa rồi lao nhanh đến phòng bếp. Cũng không biết là loại ma lực gì, chỉ cần anh ở đâu, Jungkook cậu sẽ tự động có thể tìm đến.
"Hoseokie..." Ôm chầm lấy tấm lưng rộng đang bận rộn bếp núc cho bữa sáng. Một cái gì đó mãn nguyện le lói trong tim.
"Ngồi vào bàn đi. Đồ ăn xong rồi." Hoseok vỗ nhẹ vào vòng tay đang quấn chặt lấy mình không buông.
Jungkook gật đầu một cái, liền chạy lại bàn ăn. Anh đem hai dĩa mì trứng xào cùng thịt bò thơm nhức mũi đến cho cậu. Jungkook tít mắt. Anh lúc nào cũng hiểu cậu hết. Không bao giờ bỏ tiêu với hành lá vào đồ ăn. Chính cậu cũng không biết trước đây anh có thói quen đó hay không. Nhưng mà từ lúc quen cậu, anh đã không bao giờ mắc phải sai lầm như thế.
Đưa mắt nhìn Hoseok đang tập trung ăn sáng, Jungkook lại bắt đầu công cuộc ngắm nghía. Đối với cậu, anh lúc nào cũng là người hoàn hảo, anh có thể chơi nhạc cụ, tự mình giặt giũ nấu ăn. Làm việc vừa tốt lại vừa chăm chỉ. Là một người chu đáo và biết lo toan. Không những thế, gương mặt ấy lại có thể đẹp ngời ngời thế kia. Khiến Jungkook có chút mơ hồ.
"Hoseok, anh thương em không?"
Anh không đáp, chỉ là ngước lên giục cậu.
"Mau chóng ăn đi. Thức ăn đều sắp nguội lạnh."
Lúc đó Jungkook lại bĩu môi.
"Anh lúc nào cũng vậy. Không bao giờ trả lời người ta câu này."

BẠN ĐANG ĐỌC
Anh có thương em không?🍀
Fiksi PenggemarAll by #LEO All for #Hopekook _______ Khi một cậu người yêu suốt ngày bất an vì không biết anh người yêu có còn thương mình hay không. Enjoys!:)))