Tên thật: Vương Oanh Nhi Sinh năm: 1947 Nơi sinh: Hải Phòng Bút danh: Dư Thị Hoàn, Nữ Lang Trung
Tan vỡ Mở ngăn kéo rồi anh bỏ ngỏ/ Bút viết xong không đậy nắp bao giờ/ Ôi anh yêu, lơ đãng đến là/ Con nai rừng của em... - Tất cả rồi dễ qua đi, qua đi/ Chúng mình sẽ thành vợ thành chồng/ Nếu không có một lần/ Một lần như đêm nay/ Sau phút giây/ Êm đềm trên ghế đá/ Anh không cài lại khuy áo ngực cho em. Chớ vội vàng hỡi con trai yêu Viết cho con Thi Giang Đôi má nũng nịu tuột khỏi bàn tay mẹ Rổ táo chín, gói bánh dừa Không còn giúp mẹ gọi con về Ông hoàng tử, chàng kỵ sĩ trong thần thoại mẹ kể Không giữ nổi đôi mắt đen trọn vẹn lung linh. Con đòi sắm bộ disco thời trang Con đòi mua đôi ghệt trắng Sau giờ học chạy ra sàn nhảy Hấp tấp cả trong bữa ăn Đêm khuya ôm đàn bên hành lang Với mẹ thành người xa lạ Từ khi con gọi thầm tên cô thiếu nữ... Nhưng con ơi Mẹ lại thấy yên lòng Trong con tình yêu thương đang tiếp nối Như đôi chim xây tổ cây xà cừ ngoài ngõ Tiếng ríu rít vang đầy khung cửa Hạnh phúc các con - một tia sáng cuối đời mẹ Mẹ chỉ lo rồi vụt tắt đi Một mai con lại thành xa lạ Với người đàn bà non nớt kia. Chị ấy Anh đến thăm em Có gặp dáng chị ấy thẫn thờ đợi cửa Anh ngắm nhìn em Có thấy hình chị ấy ôm gối thở dài Anh ca tụng em Mà em ớn lạnh Như giọt nước mắt chị ấy tuôn chảy Anh ơi Anh mãi mãi là mặt trời Của người vợ đáng thương ấy Lẽ ra trên thế gian này Đừng nên có em. Vô đề (2) Con thiêu thân lao thẳng vào trang viết Nó đi tìm luồng sáng ở kẽ chữ chân câu? Phu khuân chữ băn khoăn về đoạn kết Nhưng không kết nổi vì nỗi băn khoăn Những ngón tay theo thói quen miết miết lên trang giấy Con thiêu thân chết bởi thói quen rất bình thường của ngón tay. Đi lễ chùa Năm người đàn bà cùng ngồi trên xe ngựa Tay khư khư ôm đầy vật tế lễ Người thứ nhất thở dài: - Tội nghiệp nhất người đàn bà không chồng Người thứ hai chép miệng: - Vô phúc nhất người đàn bà không con Người thứ ba cười buông: - Bất hạnh nhất người đàn bà không khóc nổi trước mặt chồng Người thứ tư điềm đạm: - Tuyệt vọng nhất người đàn bà không cười được khi thấy con Người thứ năm: - Mô Phật! Lão xà ích giật dây cương Roi quất Tung bụi đường. Cuồng nhân ca Mặt trời chỉ để nô giỡn tôi sinh ra trên đu quay bốn mùa mụ gió ru bằng sấm sét bằng mưa * * * mảnh trăng kia lành như mụn vá khâu hồn say tơi tả mộng hành vào đêm * * * còn vì sao đăng quang làm huyên náo dải ngân hà đục ngầu tinh thể mơ hồ khát khao * * * mệt nhoài đuổi theo tôi vấp ngã đốm lửa nhẩy nhót cười trên bãi tha ma. Phiên chợ văn chương Tôi gánh cả si mê ra chợ dựng hy vọng quán lều đem nồng nàn ra đong đưa mặn mà ra đếm ... * Từ gà gáy đến xế chiều lòng vắng chẳng buồn trông tôi lại đem nồng nàn ra đong lôi mặn mà ra đếm bầy chút e dè lên bàn cân bót bớt thêm thêm ... * chiếc kim cân dùng dằng mệt mỏi có biết đâu người bán là tôi người mua cũng là ... * chợ chiều gió nổi. thi sĩ Tấn trò đời đến giờ thay vở thời gian lấp ló vai diễn của mình tôi ngồi vào hàng ghế không tựa mắt ngây ngô qua lỗ thủng cánh gà * nhịp tim chạm phải ngày đông cứng trí não va vào đêm sạt lở không gian chật chội quá muốn chôn tất cả vào thơ * đường vào mộ địa gập ghềnh con chữ cỗ xe tang câm lặng chở ham muốn hỷ, nộ, ai, lạc, ái , ố lăn bánh nhọc nhằn ... số phận Đừng bắt tôi lên diễn đàn Đừng buộc tôi ra sân khấu Hãy để tôi ngồi yên trong góc tối Như cái triện đen giáng xuống Tờ khai sinh của tôi Thời cuộc sắp đặt tôi Gần hết một đời rồi Tôi đã quen chỗ ngồi Góc tố trước bình minh Chúng mình lũ áp tải tâm hồn khổ sai lùa trái tim vào hang đá quất túi bụi lên làn da khát thèm * qua rồi thời trẻ nhỏ xếp cánh bèo thành rừng trên giấy trắng * giờ đây vật vờ giữa đảo hoang chúng mình hò hét trên trái đất phồn thịnh để làm gì nhỉ * đêm cuối cùng của một kỷ nguyên trời mưa không thành tiếng ... Du nữ ngâm Cha mẹ tôi bôn ba tứ xứ bỏ cao nguyên Hoàng thổ (1) gieo hạt giống vào đầu sóng ngọn gió tôi sinh ra giấc ngủ không yên bình ... * tuổi thơ bắt đầu từ mùa lũ miên man con chữ nhân, chi, sơ (2) à ơi lời ru của mẹ nặng như hồn người quá khứ * tôi lớn lên không yểu điểu thục nữ (3) bài học Ngu Công (4) bén tiếng quê người đêm mơ tám con hạc (5) qua biển bao giờ trở thành Bát tiên (5) * theo mẹ lên rừng hái gió theo cha xuống biển lùa trăng chíêc hồ lô xứ sở lênh đênh mưa nắng * thế rồi vó ngựa đường biên thế rồi Hải - Tần phòng thủ mẹ tôi khóc và cha tôi đưa đám người Giao chỉ láng giềng * Hải phòng - người mẹ hiệp sĩ lưu giữ nụ cười tha hương mảnh vườn ươm khốn khổ có hạt gạo và cơn bão đầu mùa * tôi là tang vật của dòng người trôi dạt đó đêm lại nghe thấy Phục Hy (6) vạch quẻ lần tìm cuốn gia phả bỏ quên lá số tộc người còn sót lại đến năm thanh bình. (1) :Cao nguyên hai bờ sông Hoàng Hà, nơi khởi nguồn nền văn minh Trung Hoa. (2) Ba chữ ầâu trong"Tam tự kinh" T-Q. (3) Người con gái hiền dịu trong "Kinh thi" T-Q. (4) Nhân vật kiên gan bền chí trong điển cố "Ngu công rời núi" của T-Q. (5) Con hạc cõng tám vị tiên vượt biển trong truyền thuyết dân gian "Bát tiên quá hải" của T-Q (6) .Người vạch ra quẻ Dịch đầu tiên ở T-Q. VI VU Hà nội mùa thu rồi nhỉ Yểu điệu đài các mà làm gi ? Chẳng hẹn vàng lá vẫn rơi Thả mình đi em gương soi *** Màu tím của ngày hôm qua Màu hồng ngày hôm kia Và màu trắng trong ngày xưa nữa Bội mùa hư không ! *** Khâu lại chiếc ba-lô chưa kịp rũ bụi - ừ , em đi Lại một hành trình không chú thích Thân gái dặm trường Mùa nào mà chẳng hư không ... 11/9/2005 Bức thư người Hoa Đừng bao giờ chê món quà của chị Dù chỉ vài dòng mực tím Gởi cao ốc bên kia bờ biển Rực ánh đèn thâu đêm nê-ông... Hỡi các em Đang quây tụ bên bánh kem hình cây tháp Nhân ngày vui, dâng cây nến lựa lời thay chị Xin mẹ bớt âu lo Cho giọt máu xẻ chia miền đất xa tít tắp... Chị lấy chồng người Việt Bàn tay quen xới vun Dải đất này chao đảo Chẳng riêng mình chị cơi đốm lửa nhọc nhằn Các em ơi Thương chị thương sao nổi Áo choàng nhung the cho chị thêm bối rối Ngoài kia, tiếng kẻng hồi hồi Giục chị đi chống bão cứu đê Hộp Sô-cô-la gửi về hoá lẻ loi Thương nhau, xì xụp bát canh bầu ám khói Nơi dấu nối bao cuộc chia ly Dìu dặt kinh cầu sớm tối Trường mồ côi bi bô tiếng trẻ Một ngôi sao sáng...hai ngôi sáng sao Đánh thức đêm đêm Êp iu trang giấy trắng Lăn tăn chị viết thành bài thơ xốn xao... Nếu mai sau Bài thơ được chắp cánh bay cao Bằng lao động kiệt cùng Chị sẽ đền ơn mẹ Và lúc đó đừng ngạc nhiên các em nhé Nếu chị không dùng tiếng mẹ đẻ Nếu bài thơ viết bằng ngôn ngữ Của một dân tộc đau khổ Mẹ và các em đã rời bỏ, lìa xa. 10-1987 Mười năm tiếng khóc Chuyến tàu đêm ấy Cửa ra vào không ai soát vé Sân ga nháo nhác bà con người Hoa Những khuôn mặt tái xanh hốt hoảng ý ới qua ánh đèn cao áp Kẻ lôi người kéo tối sầm cửa toa... Mẹ tôi áp má đứa cháu ẵm ngửa Tiếng còi tàu giật giấc mơ nhỏ trên tay Ngần ngừ trao lại bà thông gia Tôi và đứa cháu duy nhất của bà Cùng mấy câu tiếng Việt không sõi Mẹ chồng tôi cố gật đầu an ủi Xốc lại tay nải khâu bằng vỏ gối Dắt vội hai em nhỏ ngây ngô Mẹ tôi bước lên toa cuối... Thế là mười năm trôi qua Các cháu không nhà ngoại để về phá cỗ Thế là mười năm trôi qua Bữa cơm ba mươi tết chan nước mắt cả nhà Thế là mười năm trôi qua... Sao đêm ấy mẹ hứa sẽ trở về Sẽ lại ru cháu ngủ Sẽ lại chăm đàn gà Để con vào nhà máy Khi chồng con công cán xa Sao mẹ không nói cho rõ Mẹ con mình rồi mỗi người một ngả Để con được lao vào lòng mẹ Khóc cho hết hơi Khóc cho trời sập Khóc cho cột điện đổ Khóc cho tà-vẹt trôi Khóc cho còi tàu câm bặt Khóc cho tay lái rời vô lăng Khóc cho đoàn tàu không dám lăn bánh... Mẹ ơi Sao mẹ giấu con không nói thật Rằng chuyến tàu đêm ấy là chuyến cuối Chở bà con qua biên giới Việt - Trung Rằng lần ấy là lần cuối Mẹ ơi, nỡ lòng nào nói dối Mẹ ơi ! Hai phong 1988 Cầu ngyện Ngày tôi cất tiếng chào đời Cha tôi ra trận Người chỉ kịp nhìn tôi giẫy giụa khóc Từ đấy bặt tin Mẹ tôi kể... Đêm Bà nội hay lần lên sân thượng Ngẩng nhìn trời Khấn vái Ba nén nhang Chắp tay Bà lạy Chín phương đất Mười phương trời Cầu cho cha tôi tai qua nạn khỏi Mẹ tôi kể Về khuya Thiên sứ hay đi tuần Mong sao Lời não nùng được tâu lên thượng đế Rồi bà mất Cha tôi không thấy về Chỉ thấy người hay cười Trong tấm hình bằng bàn tay thôi Đêm nay Hoa quỳnh khe khẽ nở Từ sân thượng Một cái bóng đổ xuống Mẹ tôi Đang chắp tay ngẩng lên trời. Thiên sứ ơi Có đi tuần giờ này Xin cúi xuống đây Lượm cho hết tiếng thở dài của mẹ Ngày mai Anh trai tôi tròn mười bảy Lại vác ba lô lên đường. Vi vu Hà Nội Mùa thu rồi nhỉ Yểu điệu đài các mà làm gì Chẳng hẹn vàng lá vẫn rơi Thả mình đi em Gương soi ... Màu tím của ngày hôm qua Màu hồng ngày hôm kia Và màu trắng trong ngày xưa nữa Bội mùa hư không ... Khâu lại chiếc ba lô chưa kịp rũ bụi - ừ, em đi Lại một hành trình không chú thích Thân gái dặm trường Mùa nào mà chẳng hư không. 9/2005 Giờ này, thiên đường Đã quên rồi Rộn ràng khúc thiếu nữ Đồ, rê, mi ... Đã lâu rồi Rầu rầu son, fa, rê Xốn xang ư ? chẳng thể ... Từng nốt nhạc em khâm liệm Chôn cất tự ngày xưa ấy Bỗng nẩy mầm dưới chân Làm em luống cuống Đêm nay ... Thanh điệu từ đâu vỗ về : "Anh như lầu vắng em như ánh trăng" (*) Hình như gửi người cõi bên kia ... "Bây giờ tháng mấy rồi, hỡi em ? anh đi tìm loài hoa ..." (**) Nhịp đa mang sầu xứ Lại vang vang ... Chúa ơi, đừng cất tiếng nữa Âm thanh người bủa vây Rừng rậm thế, làm sao em biết lối về ... Bãi ngoài tưng bừng lửa trại Mùi ngô nướng, rượu và hoa nữa Người ấy đê mê hát Chán vạn người vỗ tay Khăn quàng sương Mình em trốn chạy Giờ này, Đêm âm ỉ rơi ... (*): Lời ca khúc Dư Âm (Nguyễn Văn Tý) (**): Lời ca khúc Bây giờ tháng mấy (Từ Công Phụng) Trong bệnh viện tâm thần Buổi sáng, bác sĩ lại khám bệnh Buổi tối, ngủ bằng thuốc an thần Mọi người đều rất yên tâm Khi thấy tôi không còn khả năng đập phá Đào tạo một bác sĩ Có giản đơn đâu Còn những vỉ thuốc hiệu nghiệm kia Tính bằng ngoại tệ Tôi bật cười - căn bệnh này tốn phí đến thế Càng ái ngại cho những người chuyên cần phục dịch vây quanh... Tôi sẽ khỏi bệnh Lại dịu dàng hát bên chiếc khung thêu ngày ấy Không cần bác sĩ Không cần những viên thuốc đắt tiền Chỉ cần đôi bàn tay nào run rẩy mang đến Một nhành hoa dại thôi! Bài mẫu giáo sáng thế Giáo đường cách xa con đường bụi đỏ Không thác chuông Không tượng chúa Không cây thập tự Cô giáo sĩ truyền đạo đang nhảy múa Đám tín đồ hài nhi theo nhịp bi bô Lời đọc kinh lan như lá cỏ Bay xa hơn tiếng chuông nhà thờ Em có... Em có đôi bàn tay... Em có đôi bàn tay trắng xinh... Cầu nguyện cho bàn tay đừng ám muội Cầu nguyện cho bàn tay đừng lầm lỗi Bắt đầu từ tuổi véo von A- đam không đi học E- va không đi học Bày tay không vâng lời Bàn tay lọ lem vặt trái cấm Loài người sinh ra. Hoá công Mượn xác Càn Khôn Vi hành trên cõi Sáu mươi tư quẻ Gieo xuống trần gian Sinh sự mà thản nhiên đến nỗi Chỉ loài người đổ lỗi cho nhau. *** Thiền xứ Vòm trời có một lỗ thủng thiền quang rơi xuống phật đài trên cao em qui y giữa toà tam bảo * ngoài kia ai thỉnh chuông em trong lòng gõ mõ nam mô nam mô tiếng côn trùng vẫy gọi nam mô nam mô từ lỗ thủng thiên đường . Ơ này, thời gian Sẽ đến lúc Ta bận tâm về người Như bận tâm Khi cài cửa bấm khoá Nhưng bây giờ thì chưa * Và rồi đến lúc Người bận tâm về ta Ðứa con hoang Người trót sinh nở Nhưng bây giờ thì chưa * Không đâu, không đâu Người đào huyệt mả Chôn tiếng khóc của ta Chôn tiếng cười của ta Chôn hơi hướng của ta mà * Ta biết đấy Người biết đấy Nhưng bây giờ thì chưa . Lối nhỏ