Địa điểm: Vincom Centre
“Tại sao anh lại hẹn tôi ở đây?”
“Đừng nói gì cả đi theo tôi thôi là đủ rồi, ngày hôm nay của em dành trọn cho tôi là được” Vừa nói Hạo Thiên vừa kéo tay Hàn Dương lôi đi.
Tầng 5
“Sao lại lên đây?”
“Thì chơi trò chơi, em muốn chơi trò gì trước”
“Vương tổng, chúng ta đều qua cái tuổi để chơi mấy trò này”
“Ukm hình như em rất thích chơi đập chuột thì phải, đi thôi”
“Oái, anh từ từ 1 chút, đừng có lôi lôi kéo kéo tôi như vậy thật là khó coi”
“Còn nữa tôi vốn ko thích trò đập chuột, chắc anh nhầm tôi với cô gái nào rồi, phải chăng là Ngọc Mai” Hàn Dương mỉa mai nói
“Ko phải sao, chắc anh già rồi nên trí nhớ cũng giảm bớt. Nếu vậy chắc là xe điện đụng, ko sai chính là nó” Không những ko tức giận mà anh còn nhơn nhơn cái mặt trêu tức lại cô.
“A còn có, còn có….”
Anh vẫn nhớ tất cả những điều này ư? Tất cả những trò chơi cô yêu thích anh đều khắc cốt ghi tâm như vậy sao? Con người kì lạ này anh còn bao nhiêu điều khiến em bất ngờ đây.
Địa điểm: Lolita Restaurant
“Xin hỏi 2 vị dùng gì ạ?”
“Cho 2 phần bánh Mocca Amaretto, 1 tách capuchino lạnh và 1 ly Caipirinha”
“Tôi nhớ đây là nhà hàng em thích nhất, loại bánh em thích ăn nhất là Mocca Amaretto, ko sai chứ?”
“Sai rồi, tôi ghét bánh ngọt”
Hàn Dương, rõ ràng là cô đang làm khó anh đây mà.
“Ko lý nào chẳng nhẽ tôi quên nhiều như vậy sao?”
“7 năm thì quên cũng đúng thôi” Hàn Dương bâng quơ nói
“Nhưng gọi cũng gọi rồi, miễn cưỡng dùng 1 chút cũng ko sao”
(Rõ ràng là chị rất muốn ăn còn bày đặt, ghét thế ko biết )
……………………………….
Địa điểm: Mega Star
“Rốt cuộc anh còn làm gì nữa đây?”
“Sụyt, im lặng nào, đi theo tôi là được rồi”
“Anh…bỏ đi”
“Anh muốn cho tôi xem phim thiếu nhi đấy hả? Sao lại nhiều trẻ con thế này”
“………….”
PHỤT
Đèn điện vụt tắt, trên màn hình chiếu phim dần hiện lên hình ảnh, Hàn Dương nhàm chán nhìn thật ko hiểu anh ta muốn làm gì nữa đây, cả ngày hôm nay hành động thật khác người.
Còn cứ ngỡ 1 bộ phim hoạt hình của Disney sẽ được trình chiếu nhưng ko ngờ nhân vật chính trong bộ phim lại là CÔ – Lâm Hàn Dương.
Từng thước phim dần dần được phát sóng, ko nói chính xác là những bức ảnh của cô mới đúng. Toàn bộ là từ khi cô còn là đứa trẻ sơ sinh cho đến tận trưởng thành, bộ phim này là cuộc sống của cô. Những nụ cười , những giọt nước mắt, những kỷ niệm hạnh phúc, những ký ức đau buồn. Từ vẻ mặt non nớt cho đến sự trưởng thành chín chắn, từ nụ cười chân thật cho đến những cái cười gượng. Là cô đã thay đổi, cô đã ko còn là Lâm Hàn Dương hồn nhiên ngốc nghếch đi giành giật danh hiệu Prince của Blue Rose, cũng ko còn tranh giành, chấp nhặt Hàn Phong nữa. Nhưng cô lại trở thành 1 con người nham hiểm, khuôn mặt luôn trong trạng thái giả tạo tự động. Cô thấy sợ con người cô bây giờ, từ bao giờ cô thành như vậy?
Cô đã từng là 1 cô bé như vậy sao? Cô và anh đã có nhiều kỷ niệm đến vậy sao? Sao cô ko nhớ nhỉ? Trong đầu cô luôn chỉ có những ký ức buồn, lòng đầy hận thù. Hận thù đã làm mờ mắt cô rồi sao?
KHỰNG
Thước phim dừng lại, màn hình đứng yên là khuôn mặt rạng rỡ với nụ cười toả nắng. 1 nụ cười khiến bất cứ ai nhìn vào cũng thấy an bình.
Hình như cơ miệng bây giờ của cô ko thể có lại nụ cười ấy rồi bởi nó đã được lập trình sẵn 1 nụ cười thương mại nhất có thể. Có quá nhiều thứ cô đã đánh mất mà chính cô còn ko biết cô đã để nó vụt mất khỏi tay mình lúc nào.
PHỤT
Toàn phòng chiếu phim lại chìm trong bóng tối nhưng điều ấy ko duy trì được lâu bởi ngay sau đó cả căn phòng đã tràn ngập trong ánh nến lung linh bởi những thiên thần nhỏ thì ra những cô bé, chú nhóc kia là…Cô ngỡ ngàng quay sang nhìn anh nhưng anh đã quỳ gối dưới chân cô tự bao giờ
“Lâm Hàn Dương, 7 năm là 1 thời gian đủ dài để anh hiểu được với anh em là tất cả, nghe có vẻ giả tạo nhưng đó thật sự là những suy nghĩ trong anh. Hãy cho anh thêm 1 cơ hội, anh sẽ ko để em phải thất vọng thêm bất cứ lần nào nữa, dù anh biết em vẫn còn hận anh rất nhiều nhưng anh tin mình sẽ chữa lành nó, hãy cho anh thời gian. Anh sẽ ko để những giọt lệ buồn phải tràn trên mi em 1 lần nào nữa”
“Lấy anh nhá, Hàn Dương”
Toàn phòng chiếu chìm trong sự im lặng, dường như tất cả đều đang nín thở chờ đợi câu trả lời của cô.
“Em…xin lỗi em ko thể”
Cách…Cạch
Chiếc nhẫn kim cương đáng giá trên tay anh rơi mạnh xuống đất, toàn thân anh như đông cứng, anh lặng lẽ đứng dậy, ko 1 lời thắc mắc, ko lời phàn nàn đơn giản chính là đứng dậy quay lưng bỏ đi
“Khoan đã” Tiếng nói của Hàn Dương vang lên khiến bước chân ai đó khựng lại
“Anh ko hỏi vì sao ư?”
“Như đã nói tôi tôn trọng quyết định của em, em yên tâm sau này trên con đường của em vĩnh viễn sẽ ko xuất hiện bóng dáng của tôi” Hạo Thiên đau đớn nói ra
“Cái con người ngốc nghếch kia, đến cả 1 câu ANH YÊU EM anh còn chưa nói ra bảo sao em lấy anh được hả?”
“Cái gì mà cả đời này anh nhất quyết sẽ ko nói câu anh yêu em, câu nói đó chỉ dành cho kẻ ngốc nói, anh nói đi giờ này anh có muốn trở thành cái kẻ ngốc ấy hay ko hả?” Hàn Dương hét lên trong giận dữ
Thái độ của cô khiến anh vô cùng bất ngờ, phải mất 5s anh mới bừng tỉnh trở lại, điên cuồng chạy về phía cô
“Ngàn lần, vạn lần muốn trở thành kẻ ngốc, ANH YÊU EM rất rất yêu em”
“Chưa đủ dù em bắt anh nói cả tháng, cả năm anh cũng nói à ko cả đời này anh cũng được”
“Anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em,…”
“Haha thôi đi, đủ rồi nhức đầu quá đi”
“Vậy em đồng ý lấy anh chứ?”
“Ừm điều này thì…”
“Thì sao…còn điều gì nữa em chưa hài lòng?”
“Thôi được rồi em chấp nhận lấy kẻ ngốc là anh đây làm chồng, coi như em chịu thiệt 1 chút, nếu em ko lấy anh sợ rằng anh sẽ là ông già cô đơn cả kiếp na..ưm”
Lời còn chưa nói xong cô đã bị đoạt mất rồi, nụ hôn của hạnh phúc được đón chào trong sự hân hoan của đám đông, sự cổ vũ nhiệt tình, niềm chúc phúc thật tâm
“Anh…xấu quá đi” Hàn Dương ngại ngùng nói
“Hi xấu nên mới ko có ai lấy, đành làm khổ em”
“Hahahahaha” Cả phòng chiếu vang lên tiếng cười sảng khoái hoà nhập chung cùng niềm hạnh phúc của đôi trẻ.