She said: “I hate you”
*Category: Romance
*Characters: Yuri, Jessica and others
*Disclamer: Story is mine. Do-not take out without permission
*Rating: T
Cậu không thích trời mưa.
Những lần mưa kéo đến, khoảnh khắc tôi líu ríu núp dưới cái mũ áo hoodie cũng là lúc cậu khẽ đẩy tôi ra, cáu bẳn thì thầm một tiếng rồi đẩy tôi vào dưới mái che gần nhất, bảo tôi tạnh mưa rồi hãy về nhà.
Cứ như thế, người ta vẫn nhìn ra, chúng tôi ghét nhau.
-::::-
-Biết gì chưa, Ice Princess cưa đổ Daniel oppa rồi nhá. Cậu thua rồi, Yuri.
Cô gái phe phẩy tờ note stick máu hồng, hí hoáy viết gì đó và đính lên đầu trang sách. Một tích tắc sau, như chưa có gì xảy ra, Yuri mới ngước lên và trả lời một cách hờ hững.
-Thế à…
-Tiếc rồi chứ gì… Bạn gái bạc bẽo như cậu thể nào cũng bị giật bồ như cơm bữa thôi.
Tiffany trề môi, thu dọn cặp sách và nhanh chóng rời khỏi bàn. Không buồn nhìn theo, Yuri lại cúi xuống, lia bút viết cho xong phần bài học chưa kịp chép. Cả hội trường vắng lặng chỉ nghe âm thanh ngòi bút cạ vào giấy, vì các sinh viên khác đều đã ra ngoài. Độ vài phút sau, Yuri cất tập vở vào chiếc cặp da màu xanh navi bên cạnh, rồi gục xuống bàn gỗ, nhắm mắt. Đầu óc cô lẽ ra tuyệt nhiên không có chỗ cho những lời vô nghĩa Tiffany nói lúc nãy, nhưng thật tệ là, phần thông tin quan trọng nhất thì khó mà bỏ qua.
Ice Princess.
Ice Princess.
-Yuri, hôm nay trời mưa.
Hai mắt đang nhắm chặt của cô mở to, vừa đúng lúc ai kia đặt túi xách lên bàn trên.
-Ừm. Thì sao?
-Xem cậu kìa. Cả trường đang đồn ầm lên, còn cậu thì ung dung ngủ?_Jessica mím môi vén nhẹ lọn tóc lòa xòa trước trán cô, gật gù nói tiếp._Trời mưa đó mà, hôm nay cậu không mặc áo hoodie.
-Thì lát mượn tạm dù ai đó._Yuri ngáp dài, đặt cằm lên hai tay xếp bằng trên bàn, mắt không rời người đối diện_Còn cậu thì sao hử? Ngồi đây cong môi lên, sau khi cướp mất bạn trai tôi?
Tóc nâu nhăn trán, thở hắt ra. Rõ ràng vừa rồi còn rất vui vẻ, nhưng khi nhìn biểu cảm lười nhác của cô thì cũng tự nhiên xìu xuống, trống rỗng. Vân vê những ngón tay trên bàn, Yuri nhướn mày nhìn những hạt li ti trên tấm kính gần đó, khẽ nói.
-Cậu nên biết là, dẫu có làm nhiều chuyện quá đáng hơn nữa, tôi cũng sẽ không quan tâm.
Dưới ánh sáng nhạt nhòa của đèn neon mãi trên trần cao, nó chậm rãi cúi người, cũng đặt cằm lên một cánh tay giống như cô. Giữ yên người, cô không chớp mắt, cũng không cảm thấy phiền khi khoảng cách giữa cả hai vô tình bị thu gọn. Nó nhìn vào mắt cô, nói thật rành mạch dưới chất giọng ngọt lịm.
-Trời mưa to lắm. Có cả sấm chớp nữa…
-Được rồi. Vậy thì về chung.
Cô thở dài bất lực trước cái mã ngây thơ đóng kiện của người kia, vô thức vươn tay béo vào đôi má phúng phính mà bật cười.
-Thấy nghịch dại chưa… Lần này lại mang tiếng cho xem.-::::-
Cậu rất ghét tôi.Ghét kinh khủng.
Ghét nhất là những lúc tôi lẽo đẽo theo cậu dưới những cơn mưa, khi không có chỗ trú và tôi sẽ lại líu ríu dưới chiếc mũ trùm áo khoác của cậu.
Cậu sẽ không có lựa chọn nào khác ngoài chở tôi trên chiếc moto đen bóng mà rất ít khi cậu sử dụng đến.
Những lần như thế, cậu sẽ kết thúc một ngày của tôi bằng câu nói quen thuộc.
“Tôi ghét cậu.”