Lễ tốt nghiệp năm đó
Thứ tôi nhớ nhất là nụ cười của người đó
năm đó là lần đầu tiên trái tim tôi đập loạn nhịp vì một người.
Năm đó tôi gặp được tình yêu đầu đời của tôi.
người hơn tôi một tuổi, là học sinh cuối cấp. vốn dĩ, người sẽ có những tháng ngày luyện đề, cày lên cày xuống với bài tập, thế nhưng người lại bận rộn trong tâm trí của tôi.
lần đầu tôi gặp người là lúc tôi đang phơi mình trên hành lang đầy nắng.
bắt gặp nụ cười rạng rỡ hơn cả ánh nắng, trái tim tôi loạn nhịp vì người.
mái tóc hồng, dáng người cao to, nụ cười đáng yêu như một chú cún nhỏ, nốt ruồi nhỏ nơi đuôi mắt phải,... lí trí cùng trái tim tôi khắc sâu từng thứ. để rồi tìm kiếm hình bóng người mỗi lần ra chơi, từng lần xuống căn tin,... bất cứ lúc nào tôi có thể nhìn thấy người.
thế rồi một ngày tôi lại càng chìm sâu vào ánh mắt của người.
Thứ mà cả đời này sẽ không bao giờ phai nhòa trong tâm trí của tôi
người nhìn tôi, tôi nhìn người
tôi ngây ngốc, liệu người có ngây ngốc chăng?
từng ngày từng ngày trôi qua, trái tim tôi lại càng loạn nhịp hơn mỗi lần thấy ánh mắt ấy
Lạ một nỗi, bây giờ chỉ còn ánh mắt của người đọng lại trong tâm trí tôi.
Ánh mắt dịu dàng nhất tôi từng biết.
thế rồi người nói lời yêu với tôi, tôi sững sờ.
hóa ra tôi không phải người duy nhất đơn phương.
tôi thật hạnh phúc biết bao!
khi tìm được người giữ 7 tỷ người trên thế giới này.
người sẽ nhẹ nắm tay tôi, đưa tôi về nhà
tôi sẽ nhìn bóng lưng của người dần rời xa.
người sẽ ôm tôi khi trời gió lạnh
tôi sẽ vùi mình vào lồng ngực vững chãi của người.
người sẽ ăn hết hộp bento, cơm trộn, kimbap của tôi
tôi sẽ bật cười khi thấy hột cơm còn dính trên môi người.
người sẽ nhẹ hôn tôi khi người muốn
tôi sẽ nhẹ đánh vào bờ vai của người.
tôi và người sẽ cùng nhau đi đến hết tuổi thanh xuân, cùng nhau vượt qua thăng trầm biến cố để rồi mỉm cười cùng nhau khi về già.
tôi đã luôn mong ước như vậy!
Nhưng mong ước sẽ luôn là mong ước
một số lạ nhắn cho tôi, nói thích người, sẽ mang người rời xa tôi
tôi có nên hững hờ không?
tôi tin người
tuyệt đối tin tưởng người