Chương 14

26 0 0
                                    

  Hà Tiêu hơi giật mình, ra sức rút tay ra, quay đầu chuyển sang chổ khác.

Trình Miễn nhìn bàn tay trống trơn, hơi chán nản.

Trong lúc nhất thời, cả toa xe cũng yên tĩnh khác thường.

Dưới tình huống này đoàn xe đoàn xe chậm rãi yên tĩnh chạy qua một trạm nhỏ, không có ngừng lại, mơ hồ chỉ có thể thấy được một binh sĩ mặc áo khoác đang chào kiểu quân đội với đoàn xe này. Chỉ có đèn đường chiếu trên người anh ta bị tuyết trắng mịt mờ trên đất làm sáng trưng khác thường.

Nhìn bóng dáng kia Hà Tiêu cảm giác giống như có người đâm vào trái tim cô một cái, thắt lại đau nhói.

"Trình Miễn." Cô bỗng cất lời, giọng nói rất khẽ, "Khi còn bé anh phạm sai lầm, sau khi bác Trình phạt anh đứng kiểu nhà binh thì cuối cùng nói với anh câu gì?"

Trình Miễn ngơ ngác, chợt ngẩng đầu lên. Ánh mắt ngạc nhiên nhìn Hà Tiêu, cô mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng quay đầu đi.

Để xem kết quả sau này thế nào...

Cô nói với anh để xem kết quả sau này thế nào?

Trình Miễn ra sức nắm chặt hai tay đặt trên đầu gối, kiềm nén lại kiềm nén, vẫn đứng dậy rời khỏi chỗ.

Hà Tiêu đang khó hiểu thì cách đó không xa vang lên tiếng nện vào cửa trong phòng vệ sinh, kiềm nén rồi lại tràn đầy kích động. Gương mặt Hà Tiêu hơi nóng lên.

Bỗng lại nghe thấy một tiếng đùng vang lên, Hà Tiêu vội vàng ló đầu nhìn xem, phát hiện Trình Miễn đang đứng quay lưng về phía cô, vừa xoa trán vừa nhìn chằm chằm vào cửa phòng vệ sinh.

Rất rõ ràng là hưng phấn quá mức nên bị sứt đầu rồi.

Cuối cùng Hà Tiêu không nhịn được, bật cười lên, tâm tình nhẹ nhàng trước nay chưa từng có.

Quê của Hà Tiêu ở một huyện thành trong một thành phố nhỏ tại phương bắc.

Hai ngày trước đổ trận bảo tuyết, sau khi xuống xe lửa bác cả lái xe đến đón cô, chạy gần hai tiếng mới về đến nhà.

Hà Tiêu mang hành lý xuống xe, lúc này chỉ vừa hơn bảy giờ, trời tờ mờ sáng. Cô đứng tại chỗ, đánh giá cái sân trước mắt gần như có bảy tám năm không thấy, trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt.

"Đã nhiều năm không về, sắp không nhận ra rồi à?" Bác cả ở bên cạnh cô nói bùi ngùi.

Hà Tiêu cười cười gật đầu.

Sau khi lão Hà chuyển nghề, quả thật bọn họ trở về quê, có điều là quê của mẹ cô, cách thành phố nhỏ này hơn hai trăm cây số. Dù vậy, gia đình cô cũng chẳng bao giờ trở lại. Sau đó nữa thì lão Hà đến thành phố B làm ăn, cả nhà bọn họ dọn đến đó, cơ hội trở về càng thiếu hơn.

Hà Tiêu quay đầu, đi theo bác cả đến gần sân.

Hôm trước bà nội xuất viện. Lúc đi qua trước phòng bà, Hà Tiêu cố ý để nhẹ bước chân. Song chưa đi được mấy bước đã nghe thấy bà nội gỡ cửa sổ hỏi: "Là Tiếu Tiếu trở về à? Là Tiếu Tiếu sao?" Trong lời nói hơi cấp thiết.

Hà Tiêu và bác cả liếc mắt nhìn nhau, đẩy cửa phòng bà nội ra.

Bà đang nửa ngồi trên giường, thấy Hà Tiêu đi vào liền vén chăn lên muốn xuống giường. Hà Tiêu vội đỡ bà, bà nội thuận tay bắt lấy cánh tay cô, đôi mắt hơi đục cứ nhìn cô chằm chằm, toàn thân run rẩy.

Hà Tiêu sợ bà lạnh, dìu bà để bà nằm lại trên giường: "Đúng vậy bà nội, con là Tiếu Tiếu, con đã về rồi."

Bà nội vẫn nắm lấy cô không buông, một tay khác sờ sờ mặt cô, chỉ chốc lát sau lại lôi kéo hai tay Hà Tiêu bắt đầu khóc òa: "Bà nội xin lỗi con, Tiếu Tiếu, bà nội xin lỗi con."

Hà Tiêu sửng sốt vội trấn an bà: "Bà đừng nói vậy bà nội, là con bất hiếu..."

Bên này cô luống cuống tay chân, ở bên kia bác cả cười khổ giải thích: "Trong khoảng thời gian này bà nội đều như vậy, nhắc đến con là luôn khóc nói xin lỗi, khuyên như thế nào cũng không được."

Hà Tiêu nghe xong, lại nhìn bà nội đang nức nở, nhất thời hơi khó chịu.

Khuyên thật lâu mới khuyên được bà.

Hà Tiêu hơi mệt mỏi, vốn chuẩn bị dỗ bà nằm ngủ xong thì đi theo bác cả ăn điểm tâm, lại không nghĩ được cô nằm bên cạnh bà nội ngủ thiếp đi. Khi tỉnh lại thì trời đã sáng choang.

Bên cạnh bà nội đã thức dậy từ lâu, còn đem chăn bà đắp toàn bộ khoác lên người cô. Hà Tiêu lắc đầu cười cười, mở điện thoại xem thời gian.

Màn hình hiển thị có hai tin nhắn chưa đọc, mở ra xem đều là Trình Miễn gửi.

-- Lại dặn dò em lần nữa, về đến nhà gửi tin nhắn cho anh.

-- Bọn anh đã đến Đông Bắc rồi, đang ở dưới chân núi.

Nhìn thời gian, tin nhắn cuối cùng được gửi hai mươi phút trước. Hà Tiêu suy nghĩ một chút, vẫn gửi lại một tin cho anh: Chú ý giữ ấm, chú ý an toàn.

Tám chữ ngắn ngủi dùng đúng hai phút mới gửi đến điện thoại của Trình Miễn.

Trình đại đội trưởng nhìn đi nhìn lại hai lần, muốn gọi điện thoại qua, kết quả nhìn lại thì tín hiệu của điện thoại di động đã mất. Điện thoại gọi thế nào cũng không được.

Trình Miễn khẽ giọng nguyền rủa chửi bậy: "Sao tín hiệu làm kém vậy chứ?"

Giang Hải Dương ở một bên đang hỗ trợ các chiến sĩ hạ trại nhắc nhở anh: "Đại đội trưởng, chúng ta đang ở trong núi."

Trình Miễn chưa từ bỏ ý định giơ điện thoại lên đỉnh đầu quơ quơ.

Từ thư ký đứng phía sau anh, cũng cảnh cáo anh: "Thấy sao tốt thì làm, có thể nhận được tin nhắn cũng không tệ rồi."

Giang trung đội trưởng nghe thấy không khỏi chế nhạo nói: "Chỉ đạo viên, thông cảm thông cảm cho đại đội trưởng chúng ta, nghe nói bảy năm cụ ấy đã không có nói yêu đương, năm nay nếu không gả đi được thì cũng sắp phải kháng chiến rồi."

Các chiến sĩ cười vang cả lên.

Trình Miễn đưa lưng về phía mọi người cất di động xong, quay người đạp Giang Hải Dương một cú, khôi phục lại dáng vẻ nghiêm túc đứng trước toàn bộ đại đội ra mệnh lệnh: "Mau dựng lều lên cho tôi, đào đất bắt nồi nấu cơm ngay tại chỗ, xế chiều chính thức bắt đầu huấn luyện! Tinh thần tốt có thể chạy vũ trang năm cây số, dám can đảm phê bình cấp trên thì mười cây số!"

Được thôi.

Mọi người không dám càn quấy nữa, vội vàng cúi đầu tiếp tục công việc trong tay.

Từ Nghi đứng ở một bên nghe, không nhịn được hỏi: "Tôi nói này, cậu xem như là lợi dụng việc công trả thù cá nhân, hay là nói khích đây?"

Trình Miễn nói rất đứng đắn: "Con cọp không ra oai thì bọn họ cũng không biết vì sao hoa lại đỏ rồi." (*)

(*) Câu này dính trùng hai câu. Câu đầu là: Cọp không ra oai thì tưởng là mèo bệnh. Câu sau là: Không đánh mày thì mày không biết vì sao hoa lại đỏ.

Từ Nghi bật cười.

Mùa đông dàiWhere stories live. Discover now