I. Lý thuyết
Câu 1: Translate là gì? Kinh nghiệm của cậu trong mảng này được bao lâu?Translate có nghĩa là dịch, tức là mình dịch từ một truyện hay một doujinshi hay bất kỳ thể loại nào khác từ tiếng nước ngoài (thường là tiếng Anh, tiếng Nhật, tiếng Trung...) sang tiếng Việt. Nhưng dịch ở đây không chỉ là dịch nghĩa từng chữ, từng câu mà còn là dịch nội dung, những gì tác giả muốn truyền đạt cho người đọc hiểu.
Về kinh nghiệm của mình trong mảng này thì mình chỉ mới thử sức với mảng này nên kinh nghiệm cũng chỉ mới có hai tuần thôi.
Câu 2: Yếu tố mà một Translator cần có? Những lỗi cậu thường hay gặp phải?
Yếu tố của Translator, ở đây mình xin phép chỉ giới hạn đối với các Translator thường dịch tiếng Anh nhưng đối với những bạn dịch ở ngôn ngữ khác thì cũng tương tự thôi:
- Giỏi tiếng Anh. Nếu biết ngôn ngữ khác thì càng tốt.
- Suy nghĩ logic để dịch cho hợp lý và có liên kết với nhau.
- Vốn từ vựng phong phú.
- Khả năng hiểu được ý chính và những gì tác giả muốn truyền đạt.
- Có thể dịch từ một cách sát nghĩa và chính xác.
- Tính cẩn thận.
- Một chút văn chương để dịch cho mượt, hay và dễ hiểu.
Một số lỗi mình hay mắc phải khi dịch:
- Dịch sai nghĩa.
- Câu văn hơi lủng củng.
- Thiếu liên kết giữa các ý.
Mình đang rất cố gắng sửa mấy lỗi này đây.
II. Thực hành
Đề 2: Translate một oneshot trên 3000 từ.
Quiet Just Isn't Quite Right
Author: CamsthiSky
Category: Family, Friendship
Disclaimer: Toàn bộ nhân vật đều là nhân vật của truyện KHRAuthor's note: Tôi đã viết truyện này được một vài tuần, nhưng tất cả one-shots của tôi đều tiến triển khá chậm gần đây, bởi vì tôi cập nhật WT hàng tuần. Dù sao đi nữa, mong các bạn thích truyện này! Đọc và Review!
Tsuna lo lắng.
Tấm màn đã được kéo ra, để cho những tia nắng mặt trời vui vẻ tràn vào cửa sổ văn phòng, tạo cho căn phòng có một cảm giác dễ chịu khi nó chiếu nhẹ lên chiếc bàn gỗ gụ sạch sẽ. Bầu không khí trong phòng im ắng, tĩnh lặng, và thoải mái, và không có bất kỳ giấy tờ nào để làm, Sawada Tsunayoshi đáng lẽ cũng nên nghỉ ngơi.
Nhưng cậu ấy đã không làm vậy. Đối với cậu, những tia nắng chiếu qua khung cửa sổ đã bị nhuốm màu xám xịt, phá hỏng bầu không khí và để lại cho cậu sự bồn chồn và lo lắng, như thể cậu cần một thứ gì đó để làm cậu phân tâm khỏi thời gian trôi qua.
Cậu không chắc chắn làm thế nào để diễn tả nó chính xác, nhưng cậu cảm thấy kì lạ. Gần như...trống rỗng. Như thể một thứ gì đó mất tích. Sự kì lạ khiến cậu lo lắng và khó chịu.