Yamasen

684 58 7
                                    

Chuyến bay từ Seoul hạ cánh vào chín giờ hơn, khi những đụn mây đen ngòm đã kịp phủ kín cả bầu trời Tokyo cao thăm thẳm. Anh mệt mỏi lê từng bước chân ra khỏi máy bay, kéo theo cái vali màu gạch to đùng lẽo đẽo đằng sau. Thành phố lộng lẫy này đã đón anh bằng một trận gió lùa dữ dội, lạnh lẽo đến phát bệnh.

Anh cố nén tiếng ho vào sâu trong cuống họng, vì anh không muốn có ai đó chú ý đến rồi lặng lẽ đi bộ một mình dọc theo con phố. Trời thu Nhật Bản ngoài cơn gió đáng ghét vừa nãy ra, còn lại đều hoàn hảo. Anh thích thú ngắm nhìn những dải màu rực rỡ đổ đầy xuống đất, trông chúng cứ như tan lịm vào đám lá vàng khô khốc còn nằm ngổn ngang, chưa kịp quét dọn trên đường. Mỗi bước chân anh lướt đi, chỗ lá kia phát ra những âm thanh lạo xạo nghe như tiếng bánh nướng vỡ giòn trong miệng. Nhưng anh không có ý định ở lại nơi này quá lâu. Không biết từ lúc nào mà anh ghét dần những nơi ồn ào, náo nhiệt như thế.

Anh quyết định dừng chân ở Yamasen. Yamasen không còn là một vùng đất tĩnh lặng khuất sau những hàng cây nữa, nhất là sau khi đất nước này phát triển ngày một nhanh những năm gần đây. Nhưng so với trung tâm Tokyo bên kia thì nó vẫn cổ kính và yên ả hơn một chút.

Anh chọn cho mình một căn trọ nhỏ thó, nằm ẩn mình sau đám cây bụi lâu năm với những tán lá dài ngoằng chạm đến tận đất. Chủ nhà là một bà lão mái đầu bạc phơ, da dẻ của bà nhăn nheo như đống quần áo mới mang từ tiệm giặt ủi về. Đôi mắt bà sụp xuống, nhưng xem chừng vẫn còn tinh anh lắm. Ánh mắt bà lướt dọc khắp người anh để dò xét điều gì đó. Mãi một lúc lâu sau, bà mới cất cái giọng khàn đến khó nghe của mình, nói:

"Vị khách đầu tiên trong ba năm nay, thật tuyệt vời."

Vốn tiếng Nhật lưu loát cho phép anh nghe rõ từng câu chữ của bà lão. Bà bật cười, nụ cười đã xô những nếp nhăn trên khuôn mặt kia đổ dồn hết về phía đuôi mắt, khiến anh có hơi giật mình. Tuy vậy anh vẫn khẽ nghiêng đầu mỉm cười, dù sao thì bà lão cũng có vẻ thân thiện.

"Thật vinh dự cho cháu."

"Cậu tên gì, định ở trong bao lâu?"

Anh "À" một tiếng, lấy ra chứng minh thư rồi đặt lên bàn.

"Kim Taehyung, cháu sẽ ở đây trong vòng ít nhất là hai năm nữa."

"Hai năm?"

Bà lão lặp lại, và Taehyung liền gật đầu. Như thể sợ rằng bà vẫn chưa tin, anh lại nói thêm lần nữa:

"Vâng, hai năm."

Khi đã chắc rằng người trước mặt mình đang hoàn toàn nghiêm túc, bà lão mới đặt vào tay Taehyung một chiếc chìa khóa màu đồng, đoạn chỉ về phía căn phòng nằm sát vách sẽ là nơi ở của anh trong hai năm tới. Gọi là căn trọ nhưng ở đây có đúng hai phòng, một trong số đó đã là phòng của bà và hiển nhiên anh chỉ còn một lựa chọn. Nhưng anh cũng chẳng phàn nàn gì nhiều, có lẽ vì đã quá mệt. Taehyung khẽ nhìn về phía ánh sáng le lói ở nơi tận cùng của ngôi nhà, anh bắt gặp trên vách có một ô cửa nhỏ, chính xác hơn nếu anh đứng ở cửa phòng mình và hút thuốc theo như thói quen mỗi đêm trước khi đi ngủ thì chỉ cần liếc sang trái một chút sẽ thấy ngay ô cửa ấy. Cửa sổ chỉ hơi hé, trông giống như là vô tình như thế hơn là có người mở ra, bằng chứng là bà lão đã lập tức bước đến và đóng sầm nó lại ngay khi nhận ra sự chú ý đặc biệt của anh.

Cánh rừng của những cơn mơWhere stories live. Discover now