Lấy lại tinh thần, cô nói xin lỗi: "Lúc ra cửa sao không gọi em dậy?"
Cô còn cho rằng họ sẽ cùng nhau rời khỏi nhà lớn, nếu không cũng nên để cô làm người vợ tiễn anh ra khỏi cửa đi làm, ai ngờ, anh lại để cô dâu mới nằm trên ngủ ngủ nướng!
Khi... thức dậy, phát hiện trong dinh thự to như thế cũng chỉ có mình cô dậy trễ, hơn nữa còn bị mẹ chồng nhắc khéo.
"Yeri, người làm vợ ,mặc dù không cần phụng dưỡng nhiều người, nhưng cũng không thể không biết tiết chế, sau này mọi việc phải lấy chồng làm trọng, đàn ông ra ngoài làm việc, thân làm vợ cũng phải hiểu chuyện, cũng không còn bé nữa không thể tham ngủ nữa..."
Từ đầu tới đuôi giọng của bà rất nhẹ không hề hung giữ, nhưng lại rất uy nghiêm.
Thiếu chút nữa là cô quỳ xuống đất sám hối rồi.. được rồi, sau này cô không dám tùy hứng nữa, nhất đính sẽ coi ông xã là trời, nhất định sẽ làm một người vợ tốt, cô thề.
JungKook liếc mắt xem thường, "Gọi em dậy làm gì? Đợi em ngủ đủ rồi sẽ tự dậy."
"Nhưng.."
"Nhưng cái gì?"
"Lời đồn rất khó nghe." Nào có người vợ nào ẫn ngủ nướng khi chồng đã ra cửa đi làm, làm vợ mà ngay cả chút tự giác cũng không có, sẽ bị nói là nhà mẹ đẻ dậy không tốt.
"Ngủ ở nhà mình, chẳng lẽ còn phải xin người khác để được ngủ nướng sao?"
Lời của anh làm Yeri hờn dỗi, nhưng vừa nghĩ lại, liền mỉm cười ngọt ngào. Anh vừa nói nhà mình, cho nên họ là người một nhà sao? Cũng đúng, họ còn là vợ chồng nữa! Chẳng qua nghe thấy chính miệng anh nói, cô vẫn rất vui.
Vừa lúc đèn đỏ, xe dừng lại, JungKook không quay đầu lại hỏi, "Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh."
"Gì???" Ngây cả người, bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu cười thật tươi, "Em ngủ rất ngon, lúc thức dậy hình như là mười rưỡi."
"Xem ra vấn đề lạ chỗ cũng không quá nghiêm trọng." Nhỏ giọng trêu chọc.
"Còn anh ngủ có ngon không?"
"Không ngon."
Trong lòng cảm thấy kỳ lạ, "Tại sao?" Tại cô sao? Chột dạ nhìn anh một cái, phát hiện vẻ mặt anh vẫn không thay đổi, cô không thể đoán được đáp án.
Con mắt lạnh lùng nhìn qua, "Có một người lạ chỗ đè ép làm bả vai anh đau, hiện giờ cánh tay phải vẫn còn tê."
Lạ chỗ? Quả nhiên nguyên nhân là cô.
"Xin lỗi." Yeri cảm thấy rất có lỗi, ở bên cúi đầu sám hối, đưa tay về phía bàn tay phải của anh vừa xoa vừa bóp.
Rõ ràng vì muốn cánh tay bớt tên nên cô mới xoa bóp, nhưng sao cô làm giống như đang trêu chọc, hại cả người JungKook nóng lên.
"Anh đang lái xe." Bắt lấy cái tay tay nhỏ bé trắng nõn của cô, căng thẳng nói.
Hơi giật mình nhìn cặp mắt đen kia, mơ hồ ý thức được cái gì, Yeri xấu hổ rút tay về, nghiêm túc ngồi thẳng người, gương mặt đỏ bừng.
Đưa tay về phía cô, vén mấy sợi tóc đang tán loạn trên trán ra sau tai cô, lộ ra gương mặt ửng đỏ, ngắm nhìn một lúc, anh đưa tay lên sờ sờ mặt cô, thì thầm nói: "Sao động chút liền đỏ mặt chứ?"
Tiếng nói của anh vẫn lạnh lùng, SeungWan đã nói, nghe anh nói sẽ rùng mình, nhưng không biết tại sao, cô lại mê luyến, mê luyến tiếng nói lạnh lùng này, cảm thấy nó rất gợi cảm.
Anh nhìn cô, cô cũng nhìn anh, bầu không khí rất mập mờ.
Tia tỉnh táo trong mắt dần dần tan biến, không kìm lòng được, JungKook cúi đầu về phía cô.
Nhưng chưa chạm đến môi cô, phía sau vang lên tiếng còi thúc giục, hai người đều bừng tỉnh, JungKook ho nhẹ che dấu tâm tình của mình, hai tay nắm chặt tay lái, nhanh chóng lái xe rời đi.
Mặc dù xấu hổ nhưng lại mắc cười, Yeri cười hì hì một tiếng, quả nhiên nhận được ánh mắt cảnh cáo của người nào đó, vội vàng nén cười.
Người đàn ông ở trước mặt không nhịn được, JungKook định không thèm đếm xỉa gì đến nữa, hình tượng hoàn mỹ của anh đã tan vỡ rồi, trực tiếp bày ra vẻ mặt thối liếc xéo người đang ngồi bên cạnh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Rất buồn cười đúng không? Em cứ cười đã đi!"
Cho tới nay cô đều thấy JungKook luôn bình tĩnh, lại hoàn mỹ đến khó tiếp cận, đây là lần đầu tiên cô thấy một mặt trẻ con của anh, ngược lại cô không cảm thấy sợ mà cả thấy vô cùng thú vị, rất nghe lời mà cười rộ lên, cười đến nỗi chảy cả nước mắt.
JungKook tức giận đưa tay gõ gõ đầu người phụ nữ ngồi trên ghế lái phụ.
Cô bé hư hỏng này nhìn thấy anh thất bại lại vui vẻ như vậy, nhưng mà dáng vẻ toét miện cười to của cô rất đẹp, anh thấy vậy liền ngẩn ngơ.
Hai năm sống chung, cô đã từng cười như vậy chưa?
Anh nghĩ đi nghĩ lại, ngạc nhiên phát hiện mình không thể nhớ ra.
Mặc dù họ chưa từng cãi nhau, nhưng hình như cũng không có lúc nào vui mừng, cuộc sống vẫn bình thường, giống như... Nước lọc!
Nói dễ nghe là tinh khiết không có bất kỳ tạp chất nào tốt cho sức khỏe, nói khó nghe là không có một mùi vị nào, hôn nhân hai năm của anh có thể dùng hai từ nước lọc để hình dung.
JungKook sợ hãi, cả người đều toát mồ hôi lạnh.
Anh nghĩ sự nghiệp của mình thành công, nhưng hôn nhân lại kinh doanh thất bại, hơn nữa anh vẫn tự cho rằng mình là người chồng hoàn mỹ, kết quả lại là người chồng thất bại, khó trách cuối cùng Yeri lại nhẫn tâm như vậy.
Không, không phải cô nhẫn tâm, mà trái tim cô đã nguội lạnh.
Buồn cười chính là anh lại không nhận ra vẫn cho rằng mình là người chồng hoàn mỹ.
Nghĩ tới đây quả thực JungKook xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất, anh lái xe vào lề đường rồi thắng gấp, ngồi yên trên ghế lái, một hồi lâu vẫn không nói gì.
Không hiểu hành động đột ngột này của anh, Yeri không yên lòng nhìn, dịu dàng hỏi: "JungKook, anh sao vậy?" Tay nhỏ bé nhẹ nhàng lay lay người anh.
Anh nhìn cô, đôi mắt đen không hề chớp cứ thế mà nhìn cô, đột nhiên anh cởi dây an toàn ra, xoay người, giữ lấy mặt cô hung hăng hôn cô, hôn kịch liệt giống như muốn nuốt cô vào bụng.
Đột nhiên bị hôn khiến Yeri không phản ứng kịp, chỉ có thể để người đàn ông trước mặt tùy ý hôn mình đến trời đất quay cuồng, để hơi thở của anh quyện vào hơi thở của mình.
Một lúc lâu sau, cô thở hổn hển dựa vào ngực anh.
Cô cảm giác được tâm trạng của nha đang dao động, giống như bị kích thích, không hề trầm ổn như ngày thường, hai tay cô đặt lên lưng anh, nhẹ nhàng vỗ về an ủi.
"Hù đến em?" Sau khi bình tĩnh JungKook khàn giọng hỏi.
Cô lắc đầu, vùi đầu thật sâu vào ngực lòng anh.
Lát sau anh kéo cô ra, bình tĩnh mà kiên định nhìn cô, "Anh sẽ không làm em thất vọng, anh sẽ trở thành quyết định hạnh phúc nhất của em."
Bờ môi duyên dáng của cô cong lên, không hề giấu diếm cười rộ lên với anh.
JungKook tự nói với mình, anh muốn cô vĩnh viễn cười giống như bây giờ, vĩnh viễn..
Một lần nữa thắt dây an toàn, rồi khởi động xe, tiếp tục đi về mục tiêu đã định, rời khỏi đường lớn xe chạy vào rừng, chức chạy dọc theo đường mòn cuối cùng cũng đến nơi.
Một trái một phải xuống xe, gió nhẹ thổi, mang đến cảm giác mắt mẻ đồng thời cũng mang đến một mùi hương..
"JungKook, là cánh đồng trẩu! Cô vui mừng kêu to.
JungKook khẽ cong khóe miệng, khóa cửa xe lại mắt nhìn bốn phía.
Không hổ là nơi thư ký Kim nói dùng để yêu đương, cho dù là ngắm hoa, cũng có thể tìm được nơi riêng tư độc nhất vô nhị như vậy. Đáng khen.
"Anh đặc biệt đưa em đến ngắm cánh đồng trẩu sao?"
![](https://img.wattpad.com/cover/120495310-288-k933817.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[EDIT][JUNGRI] KHÔNG CHO TRẢ LẠI ÔNG XÃ
FanfictionLần này anh sẽ không ngu xuẩn bỏ rơi em nữa, người anh yêu chỉ có mình em. Anh - Jeon JungKook - luôn tôn sùng sự hoàn mỹ, dĩ nhiên khi bước vào hôn nhân anh cũng là người chồng hoàn mỹ. Mặc dù cưới cô gái này làm vợ chỉ vì muốn củng cố địa vị người...