“Chanhee à, lát có ghé phòng kế toán thì hỏi lại vụ quyết toán cho đối tác giùm anh nha, bên đấy tự nhiên lại khó khăn với mình nữa, bữa giờ anh gửi mail lên mấy lần rồi nhưng chả thấy trả lời gì cả. Tiện đường thì em qua phòng nhân sự lấy giấy tờ xét duyệt người mới cho phòng mình luôn nữa, để kịp tháng sau cho bạn ấy vào làm.” – Joonyoung cầm một xấp giấy tờ đưa cho Chanhee.“Anh cứ để đó cho em, em làm được mà.” – Chanhee vui vẻ trả lời.
“Thằng bé này lúc nào cũng nói câu đó, tích cực thật đấy” – Joonyoung bật cười nhìn bóng Chanhee khuất sau cánh cửa.
.
.
.
Chanhee đi lên tầng bốn, trong đầu nghĩ xem sẽ nói gì để được duyệt quyết toán, chứ cậu nghe anh Joonyoung cằn nhằn về chuyện này gần một tuần nay rồi, lại còn mấy tờ đơn của cậu nữa. Thật ra cậu chưa lên đó nhiều lắm từ khi vào làm, vì có chuyện gì cũng giải quyết qua email hết rồi, hoặc đều là do anh Joonyoung tự mình làm. Lần này có vẻ anh ấy muốn để cậu tập quen với những tình huống của phòng ban đó thì phải?Nói đến phòng kế toán, bên cạnh chuyện hội tụ toàn nhân tài, thì chả ai vượt qua được cái sự chi li của mấy người làm ở đó cả. Trích nguyên văn lời của anh Jaehyun khi kể cho cậu nghe về phòng kế toán thì:
“Nguyên cái phòng đó đều là một đám người bủn xỉn keo kiệt ích kỷ chi li hết, anh thật chưa thấy ai giống vậy suốt 28 năm cuộc đời đâu”.
Và nhờ anh Jaehyun thì cậu cũng nghe qua danh tiếng của hai nhân vật tiêu biểu phòng kế toán rồi. Một là Joo Haknyeon - “kẻ keo kiệt số hai của công ty” (ừ lời này là của anh Jaehyun nói đấy), chưa ai cạy được một đồng nào từ cậu ấy mà không phải đổ mồ hôi kỳ kèo cả. Nhưng dù sao Haknyeon cũng là người thôi, mà con người thì ai lại chẳng có điểm yếu, mà điểm yếu của Joo Haknyeon keo kiệt bủn xỉn ấy, chính là đồ ăn. Theo lời anh Jaehyun, chỉ cần chịu mời Joo kế toán đi ăn, xác định trước là sẽ thiệt hại hơi nhiều đấy, thì nhờ việc gì cậu ấy cũng sẽ không làm khó dễ nữa.
Chanhee vừa bước ra khỏi thang máy đã nghe tiếng cãi nhau trong phòng rồi, hình như là giọng Haknyeon…
“Tôi đã nói rồi, đơn này của cậu mang về đi, tôi không duyệt được.” – Haknyeon đưa trả cậu thanh niên kia tập giấy tờ, trong mắt hiện rõ sự khó chịu.
“Tại sao lại không được? Đây vẫn được tính là công tác phí, dù số tiền không lớn nhé, hóa đơn vẫn còn đầy đủ đây này. Đừng có nghĩ ma cũ bắt nạt ma mới, tôi học thuộc các điều khoản của công ty rồi đấy.” – Cậu kia cũng không vừa, trừng mắt lại nhìn Haknyeon.
Haknyeon lườm lườm người trước mắt, cậu nhóc này thật sự làm anh khó chịu, hình như là thực tập sinh của phòng dịch thuật thì phải. Hôm trước, khi mà anh đang nói với nhà bếp bỏ rau ra khỏi phần ăn của mình thì cậu ta ở đâu xen vào, nghe cái giọng điệu còn như ông cụ non:
“Anh gì ơi, ăn cả rau vào đi chứ, rau xanh tốt cho sức khỏe lắm mà. Sao người lớn rồi lại không chịu ăn rau như con nít thế? Với cả còn nhiều người đang đứng chờ lắm, anh nhanh lên chút đi.”
Joo Haknyeon tất nhiên là ghim thù rồi. Ừ thì cứ coi như anh nhỏ nhặt đi, nhưng giữa bao nhiêu người mà cậu nhóc dám nói anh như thế, mà kia lại còn là một đứa thực tập nữa, thử hỏi có bực không. Vả lại trong công ty này ai không biết phòng ban quyền lực nhất (Joo Haknyeon luôn tự cho là như thế) chính là phòng kế toán cơ chứ. Không có phòng này thì đám nhân viên các cậu không có lương mà dùng đâu nhé.