Chưa bao lâu sau đã tới ngày cậu phải xét nghiệm. Ba mẹ cậu và anh trai cậu đều ở trong bệnh viện và cả anh cũng thế, người mà cậu hâm mộ bởi tiếng đàn piano....
Tất cả đều mang vẻ mặt lo lắng để đợi kết quả. Họ chỉ mong rằng JungKook sẽ suy giảm và không chịu thêm cơn đau nào....chỉ mong rằng cậu còn có thể ở lại với họ lâu hơn...chỉ mong rằng......cậu sẽ không hóa thiên thần mà cất cánh bay mất.....Một lúc sau vị bác sĩ bước đến thông báo với mọi người. Họ đều đứng dậy khi thấy vị bác sĩ đang đến. Bác sĩ đã đứng trước mặt, nhưng vẻ mặt của ông sao thế kia....
Ông tháo mặt kính xuống rồi kính cẩn chấp hai tay ra trước nói....- Mọi người nên chuẩn bị tinh thần....cậu ta không thể chữa trị thêm được....
Mọi thứ như suy sập...mẹ cậu ngã xuống bởi câu nói của vị bác sĩ đó. Tự đập vào lòng ngực bà gào khóc đau đớn....đứa con út của bà, đứa con cưng của ông, đứa em phá phách của anh.......tại sao lại ra nông nỗi như thế....đứa con ngoan ngoãn và dễ thương của bà sắp hóa thành thiên thần thật sao....làm ơn...làm ơn hãy nói rằng là không phải, hãy nói rằng...đây chỉ là cơn ác mộng mà thôi.....
Yoongi cũng nín lặng bởi kết quả xét nghiệm, anh chưa gặp cậu bao lâu mà đã nhận được kết cục như thế sao....giá như anh biết cậu sớm hơn, giá như thời gian ngừng lại...giá như......anh có thể thay thế cho cậu.....
Một mình Yoongi vào thăm cậu, vào ngắm nhìn khuôn mặt của cậu anh lại đau lòng.....anh chỉ là người ngoài cuộc mà đã tổn thương đến như vậy thì sao ba người kia có thể chịu được đây? Nhìn họ thương cậu biết bao nhiêu...
- JungKook à....em không...không sao chứ....?_Yoongi dường như bị mất giọng và vì muốn cậu không nhận ra anh sắp khóc nên anh đã cố gắng điều chỉnh giọng nói của mình thật tốt...
JungKook ngồi nhìn ngắm bầu trời trong xanh ngoài kia, nghe được giọng nói của anh cậu liền xoay người nhìn anh....rồi lại nở nụ cười. JungKook biết...cậu nhận ra tất cả, từ đầu cậu đã đoán bản thân mình sẽ không còn nhiều thời gian để ở lại thế giới này nhưng giờ đã rõ rồi nhỉ....
- Không ổn đâu...đau lắm ạ_Chẳng có một giọt nước mắt nào rơi xuống, vẻ mặt cũng không buồn....chẳng có một tí biểu hiện nào từ cậu....làm cách nào mà cậu có thề chịu đựng như thế....
Yoongi nặng nề, bước từng bước tiến gần phía cậu rồi anh càng tiến gần hơn...phút chốc anh đã ôm chầm lấy cậu....giọt nước từ đôi mắt anh lăn xuống ướt đẫm áo cậu, anh đã cố gắng không như thế...anh đã cố gắng đên như thế vậy mà...
- Em vẫn còn ở đây mà..._Nụ cười hiện lên, JungKook nhẹ sờ tấm lưng của anh mà an ủi. Yoongi đã khóc như thế...rốt cuộc anh đã đặt bao nhiêu tình cảm ở cậu rồi, cậu có biết được điều đó không? Còn cậu có đặt tình cảm ở nơi anh không.....?
Thời gian cứ trôi qua, anh lại càng ôm chặt cậu.....bây giờ anh có cảm giác như thể nếu rời khỏi cậu thì sẽ vĩnh viễn không thể ôm cậu như thế được. Anh cứ mãi ghì chặt cậu.....
"làm ơn...đừng thoát khỏi anh....Jeon JungKook"
BẠN ĐANG ĐỌC
[KookGa] Your My Angel
Short StoryTruyện ngắn Chỉ là đột nhiên nghĩ ra nên muốn mọi người đọc thử