#7

103 0 0
                                    

  CHƯƠNG 5: LỰA CHỌN

Mọi thứ giữa chúng tôi trở nên rất không tự nhiên.

Sinh hoạt vẫn diễn ra như bình thường, chỉ là không được tự nhiên.

Giống như bị người nhà bắt được ngay tại trận khi đang xem tạp chí ***, thế nhưng trong bữa cơm thì vẫn coi như không có việc gì, thoải mái trò chuyện những việc đã phát sinh khi đi học ban ngày, giả vờ như bình thường.

... Sai rồi sai rồi, tôi lấy cái ví dụ quỷ quái gì vậy.

Thế nhưng giả vờ như bình thường thì đúng, nói như thế nào nhỉ, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn nha, không phải chỉvì hôn nhau một cái mà thế giới sẽ thay đổi.

Chẳng qua chỉ là hôn một cái mà thôi... Nhưng mà là hôn đó...

Quan hệ của tôi và Jesse trở nên rất kỳ quái.

Anh là bạn trai của chị gái tôi, tôi là em trai của bạn gái anh, chúng tôi là tình địch, thế nhưng lại hôn nhau theo cách của tình nhân.

Rất quỷ dị, quan hệ của chúng tôi rất loạn, so với tình yêu tay ba bình thường còn loạn hơn.

Thế nghĩa là sao chứ? Chúng tôi như thế thì gọi là gì?

Tôi không biết tâm tình của Jesse như thế nào, cũng không biết tâm tình của mình kỳ thực ra làm sao.

Tôi nghĩ mình có chút giống như đang yêu rồi.

Không phải sao? Chấp nhận nụ hôn đồng tính, ngoài yêu ra thì còn lý do nào nữa? Kỳ thực ngoài chị tôi ra thì tôi chưa từng yêu bất kì kẻ nào, nhưng tôi đã cho rằng tôi hẳn là một người dị tính.

Không có bất kì người dị tính nào chấp nhận hôn môi người đồng tính, trừ phi là yêu đương, yêu rồi thì cũng đành chịu.

Nói như vậy, tôi đang yêu à?

Tôi không biết.

Tình yêu với tôi mà nói luôn là tuyệt vọng, là làm tổn thương người khác, chỉ biết gây cho tôi đau khổ, rồi lại từ trong đau khổ đi cầu xin một chút hạnh phúc, nhưng mà cảm giác Jesse mang đến cho tôi tuyệt không phải như thế. Đó là tình cảm vô cùng ôn hòa mà mềm mại, tuy rằng cũng có nhiệt độ nhưng lại không làm tôi bị tổn thương.

Nhưng mà lòng tôi vẫn có một âm thanh, cảnh cáo tôi mau mau đuổi anh ra khỏi sinh hoạt của mình.

Vì sao chứ? Vì sao trực giác tôi lại mong muốn rời xa anh chứ? Tôi sẽ bị tổn thương sao? Hay là tôi sẽ làm anh tổn thương?

Kỳ thực tôi cũng mơ hồ chú ý, quan hệ của ba người chúng tôi bởi vì tôi và Jesse càng lúc càng kéo gần lại mà cấp tốc tan vỡ.

Chúng tôi vốn vẫn ở trên quỹ đạo của riêng mình, an ổn xoay vòng quanh chị, bỗng nhiên chuyển tới cùng một quỹ đạo rồi.

Tựa như toàn bộ tinh hệ mất đi sự cân đối, vũ trụ yên lặng trở nên bất bình thường, toàn bộ sinh hoạt đều rối loạn.

Toàn bộ đều rối loạn, ngay cả chỉ là vươn tay lấy lọ muối không cẩn thận đụng tới anh, tôi cũng sẽ khẩn trương đến đỏ mặt.

Trước đây rõ ràng va phải ngực anh cũng không có cảm giác, bây giờ bỗng nhiên chỗ nào trong cuộc sống cũng tràn đầy tim hồng bay bay, lúc nào cũng làm tôi sợ đến mức muốn nhảy lên.

Tôi rất không quen, không quen Jesse dùng ánh mắt đầy ý cười nhìn tôi, cũng không quen với việc mình lại có thể dần quen với ôn nhu của anh.

Tôi đã quen rằng tình yêu là thống khổ khó nhịn, tôi nhớ lại người chị mà mình luôn yêu, nhớ tới nụ cười sáng chói của chị, nhớ chị vứt bỏ nhớ chị rời đi, sau đó lòng bỗng quặn đau sâu sắc.

—— A, không sai, đây là tình yêu.

Tôi vẫn yêu chị điên dại như trước, cho dù thật lâu không nhớ đến, nỗi đau đớn trong trái tim cũng không ít đi, nhớ nhung vẫn làm tôi không thể thở nổi.

Rất nhớ chị, rất nhớ chị, rất mong muốn chị lập tức trở về, rất hoài niệm những khi chị lơ đãng cười với tôi.

Thì ra mình còn yêu nàng như vậy, tôi thầm nghĩ.

Vậy với tôi Jesse là gì? Nếu như nói chỉ là một vật thay thế, nhưng lại là hai loại tình yêu hoàn toàn không giống, hai loại cảm giác hoàn toàn khác nhau, nhưng nếu nói tôi thực sự đã yêu anh, vậy tưởng niệm của tôi với chị là sao đây?

Tôi đối với Jesse mà nói lại là cái gì?

"Anh còn yêu chị tôi không?" Sau tôi rốt cuộc không nhịn được hỏi anh.

"Yêu." Đáp án của anh âm vang hữu lực, như đinh đóng cột, giống như vấn đề của tôi chỉ là "Anh còn muốn hít thở không", sau đó anh đáp "muốn", cực kì tự nhiên.

Kỳ dị chính là tôi tuyệt không cảm thấy bị thương hay ghen, ít nhất là không vì vậy mà khổ sở, có lẽ đến cuối cùng thì tôi vẫn cho rằng yêu chị là một chuyện đương nhiên, dù sao bản thân tôi còn yêu chị như vậy mà.

"Tôi cũng rất yêu chịấy, rất yêu." Cho nên tôi không nhịn được nói.

Jesse cười, đầu hơi nghiêng, khóe môi cong lên, nụ cười thật giống chị.

Nếu chị cười như vậy, nghĩa là chị rất vui vẻ.

Trước đây, mỗi khi chị cười với tôi như thế, tôi lại nghĩ: nàng cũng có yêu mình một chút.

Như vậy Jesse thì sao? Anh cũng yêu tôi sao?

Tôi nghĩ vấn đề của mình thật là kỳ quái, nhưng vốn tôi cũng không biết nói cái gì là bình thường.

Tôi yêu chị mình, sau đó lại yêu bạn trai của chị, chúng tôi không phải là người chị yêu nhất, chúng tôi đối với nhau cũng không phải yêu nhất.

Nếu phải chọn một trong hai, tôi có thể lập tức quyết định, tôi muốn chị.

Cho dù đau khổ thì tôi cũng muốn chị, tôi quá yêu chị, yêu như muốn đào rỗng toàn bộ thế giới này vậy.

Trực giác của tôi cho rằng, nếu như bảo Jesse chọn, anh cũng nhất định sẽ chọn chị.

Có đôi khi ánh mắt của anh rất hoang mang, có đôi khi lại rất thất vọng, anh vẫn nhìn cái cúp đồng của chị đến đờ ra, cũng vẫn sẽ vào phòng sách ngồi hết buổi chiều như trước.

Vậy mới nói, rốt cuộc là có chuyện gì đây? Ba người chúng tôi ấy.

Có lẽ tình yêu của tôi và Jesse chỉ là dự bị trong trường hợp chị không hề xuất hiện mà thôi.

Nếu như chị còn ở đây, chúng tôi vốn không có khả năng chọn điều này.

May mà chúng tôi không phải lựa chọn, bởi vì chị căn bản sẽ không cho chúng tôi chọn.

Chị đã sớm chọn rồi, ngôi sao của chúng tôi cũng có quyền chọn lựa của riêng mình, đã sớm quyết định rồi, không phải sao?

Hai người, ai chị cũng không cần.

Là bởi vì như vậy, hai người chúng tôi mới có thể sưởi ấm cho nhau.

Chúng tôi là những hành tinh bị ngôi sao vứt bỏ, là hai luồng sáng nhạt trong vũ trụ, cô đơn trong bóng tối.

Nếu như không phát hiện sự tồn tại của nhau, nếu chúng tôi muốn tiếp tục tồn tại hẳn là rất khó nhỉ.

Đối với người kia mà nói, chúng tôi kỳ thực rất trọng yếu.

Không chỉ là vấn đề đơn giản như yêu hay không yêu.

MỐI TÌNH TAY BA CỦA HAI NGƯỜIWhere stories live. Discover now