CHƯƠNG 11 : Quyết định (2)

1.6K 111 1
                                    

Các anh đang tụ tập ngồi xem TV , thấy tôi về J-Hope hỏi tôi :
- Hanna giải thưởng của em là gì vậy ?
- Du học tại một trường thiết kế thời trang nổi tiếng ở NewYork - tôi đáp . Namjoon hỏi tiếp :
- Thế quyết định của em thì sao ? Tôi nói không chút do dự :
- Cơ hội tốt mà em sẽ không bỏ lỡ . Jin tán hưởng :
- Em quyết định rất đúng đấy
- Vậy bao giờ em đi - Suga nói
- Chắc khoảng ba ngày nữa . V phụng phịu hỏi :
- Sao sớm vậy ??? Tôi đáp :
- Bố mẹ em nói muốn trước khi qua Mĩ thì sang Pháp thăm họ . Em lên lầu trước đây
Vừa vào phòng , tôi lăn lên giường . Có tiếng gõ cửa phòng
" cộc ... cộc " tôi nói :
- Cửa phòng không khóa vào đi ạ . JungKook bước vào đóng cửa ngồi xuống cạnh tôi nói :
- Anh đã hứa sẽ trả lời em câu hỏi em hỏi anh khi về Hàn Quốc đúng không ? Anh đang định nói gì đó nhưng tôi chen lời :
- Anh hãy quên những lời nói của em khi ở Việt Nam . Dù sao em cũng sắp đi rồi mà . Em muốn nghỉ ngơi anh có thể ra ngoài được không !
  JungKook nhìn tôi với ánh mắt có chút thất vọng . Anh nhanh chóng bước ra khỏi phòng . Một giọt ... hai giọt ... nước mắt tôi tuôn rơi lã chã . Tôi mếu máo cùng với tiếng nấc :
  - Xin lỗi ... anh ... JungKook . Đây chính là ... cách tốt nhất cho cả... em . Có phải ... em quá ích kỉ ... rồi không . Thực ra ... em rất muốn nghe được ... câu trả lời ... từ anh . Nhưng ... nó sẽ khiến em ... càng không thể ... quên được anh . Xin lỗi ... Em xin lỗi...
    Tôi mệt quá lăn ra ngủ luôn . Tôi ngủ dậy đã là chiều ngày hôm sau . Mở hé cánh cửa , thấy không có ai trong nhà tôi mới đi xuống sợ ai đó sẽ nhìn thấy đôi mắt sưng húp của mình . Cầm lấy cốc nước , uống một hơi , tôi nhìn thấy một là thư trên bàn . Tôi cầm lên đọc :
   - Gửi Hanna , em ngủ hơn một ngày chắc mệt nên bọn anh không gọi . Biết hôm nay em đi nhưng do vướng lịch trình có lẽ sẽ không tiễn ra sân bay được . Bọn anh đành phải gửi lời chúc cho em qua lá thư này . Nhớ học xong nếu định cư bên đấy nhờ về thăm bọn anh. Sống một mình phải biết chăm sóc bản thân không được để bị ốm . Biết không tiễn được em bọn anh rất áy náy . Xin lỗi em - Các anh của em BTS
      Nước mắt tôi lại rơi : " Các anh... là ai mà ... quá đáng vậy . Không cho em ... gặp các anh ... lần cuối ư. Tưởng các anh ... là ngôi sao ... nên cái gì ... cũng được  theo ý mình sao . Ai cho phép ... các anh làm vậy..." tôi gào lên
     Tôi lau hết nước mắt , ổn định  lại tinh thần nói :
      - Không gặp được lần cuối thì sao chứ trước đây không phải em vẫn luôn một mình mà .
    
    
   

[BTS] Sao cứ phải là anhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ